Như một cái gì “đã qua” mà bây giờ còn đọng lại, như chính nó. Đó là cảm giác. Sự kiện đã qua mà tâm lý thì luôn là hiện tại. Bởi lẽ là một “dữ kiện tâm” nên bạn luôn nghĩ là như thật.
Cái thật là một cảm xúc mà cảm xúc thì không có quá khứ hay vị lai. Nếu bạn từ cảm súc đó mà biết rõ tự thân cảm xúc thì bạn không có quá khứ để đến đây. Sau cảm xúc tự thân này bạn không còn ảo tưởng về tương lai.
Điều gì làm bạn sống? Nếu bạn không có những cảm giác nồng ấm, dịu dàng, bức xúc, khổ đau đầy ghi nhớ của những ngày tháng năm thì bạn không có “ghi nhớ” về cuộc sống, bạn luôn tiếc nuối những xúc giác êm đềm thân thương, nồng hậu... Bạn rất sợ về những mất mát hạnh phúc.
Từ tham vọng bạn luôn ôm ghì, che dấu mọi điều mà bạn có... Trong bạn, dù là quá khứ hay đang là hiện tại, bạn sợ nó sẽ không còn nữa. Đó là chỉ dấu cái gọi là “Sống”. Sợ mình không giữ được cái “Sống”thì gọi là sợ “CHẾT”. Bạn hãy nhớ lại có lúc nào mình “KHÔNG SỐNG” không?
Những lúc không sống là những lúc bạn “không sóng gió, là bạn không bị cảm xúc mạnh giật gân cho đến không có một hậu kỷ niệm nào. Cho đến bạn cũng không có một cố gắng gì “ngay lúc này đây”. Bạn sẽ thấy mình “vô niệm”. Vô niệm là tâm không còn nghĩ nhớ, bạn không có tâm lo sợ, khổ đau và cũng không có “tư tưởng chết”. “Cảm nghĩ chết” là một “xúc giác sống”. Sống là “đang muốn”, muốn là dục, dục còn có nghĩa là sự hy vọng, sự hướng tới, hướng về một cái gì đó mà mình không bao giờ dừng lại. Dục không có điểm để vượt qua vì tâm điểm nào mình đang hướng về, hướng đến đều là dục.
Dục: CÁI ĐANG LÀ mà bạn phải thấy, bạn thấy nó như cái “không tên”. Đó là một sự thật. Bạn đừng để bị phỉnh lừa rằng: cái này cao thượng, cái kia sâu sa, rộng lớn, phước báu v.v... Đó là bạn đạng bị “sóng dục” chi phối tư duy của bạn. Bạn sẽ không bao giờ hiểu về sự chết khi mà bạn luôn bị “chết từng giây, từng chập tư tưởng”.
Cho đến khi chấm dứt sinh mệnh, đoạn lìa mọi cấu trúc xác thân và hơi thở bạn cũng chưa một lần thấy được.
Dù bạn có đang tu tập những cơn thiền định sâu xa hơn thì đó cũng chỉ là những bệ phóng theo tần số tâm mà thôi.
Lý do giản dị là mọi hiện tượng từ “ý thức” “có sống” đều đang “qua mau”. Mọi hình thái tin tưởng sẽ được “đóng băng” trong khái niệm. Khái niệm vì lòng tin như từng pháo hoa đẹp đẽ trong đêm.
Nhớ lại hồi còn trẻ tôi nghe đâu đó một câu thơ của một thiền giả hay một vị liễu tri thực tại rằng:
“Thấy mình như thể không chi
Tức là chứng đạo vô vi thanh nhàn”.
Và ngay nơi hàng kế tiếp lại có mấy câu thơ viết sẵn:
Rồi ta sẽ nói với em lần nữa
Để mơ màng trong mắt lá trăng trong
Người sẽ đến trong muôn ngàn hiện tại
Kéo hồn ta trong suốt cõi bên lòng.
Nếu những người anh em trong tình bạn còn gặp nhau, chúng ta sẽ nói với nhau lần nữa để mở bày những lá hoa, trăng, mộng. Mọi thứ đều rõ ràng không cần bày biện gì thêm nữa.
Chúng ta sẽ cùng hội tụ trong muôn ngàn hiện tại. Dù với cõi lòng rối bời mờ mịch hay sáng trưng tịnh tĩnh chúng ta đều hài lòng. Mọi khái niệm như từng hạt nước đá mỏng manh rơi rụng trên nền đất khô xanh im lặng.
Tác giả bài viết: Người Mây Trắng
Nguồn: http://nguoimaytrang.com/vn/may/bai-viet/song-la-bat-tu-7.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét