Ba mươi năm ẩn cư trong núi rừng tôi đã tìm thấy “bạn trong tôi”. Thật sự bạn là chân, thiện, mỹ… Bạn có tất cả như “bạn đang là”. Từ mắt không giới hạn: thấy tôi và bạn đều không tên. Bạn đã vận hành qua mọi hình, danh, sắc, tướng… Điều kỳ diệu là bạn không biến mất qua những định đề: “Sabbe Sankhara Anicca” (Các hành là vô thường); hay “Sabbe Dhamma Anattati” (Các pháp là vô ngã).
Các hành nếu có thực thì từ nơi “chấp thực”, từ khái niệm. Thấy là điều khởi nguyên nhưng vì không tự thể nên bị các hành xâm thực.
Điều trọng yếu ở cội nguồn là “cái không thể thấy” nên cái “thấy” từ tư duy là không thấy. Nếu cái nghe ở cội nguồn là “không nghe” thì cái nghe ở tai là không thực.
THẤY, NGHE, NGHĨ là cốt lõi của con người và thế giới nhưng giờ đây “điều thật” đã bị che đậy vì cái “không có thực”. Cuộc sống cá nhân, thế giới đều lâm nguy. Nhân loại sống tự trong tâm điểm môi trường riêng mình nên không có môi trường chung để tương giao hạnh phúc.
Xã hội và tôn giáo phát hình từ đốm sáng của “ý” nên “ý” là lập trình trong quá trình tự ngã cứng nhắc. Người chưa chết mà đã phải bỏ vào quan tài, dù có sự phục sinh nhưng trong lớp ván dày và bóng tối ta sẽ làm gì?
Bạn trong tôi cũng có nghĩa là tôi trong bạn, chỉ vì danh từ “Tôi – Bạn” mà ta tạo thành khoảng cách. Nếu không có âm thanh “tôi” vang lên trong đầu thì cái “bạn” cũng một lần bị xoá, đó là: “Ta là cái đó”.
Không có mây thì không gian không khoảng cách. Thấy vũ trụ từ điểm khởi tôi là… “vũ trụ” thì thấy ta đang có mặt.
Thấy sự có mặt là thấy “lực phát sanh”. Hiện hữu qua lực phát sanh đáp ứng được ba sự kiện (tâm lý): Một là không nghi; Hai là không sợ; Ba là không mờ nhoà thực tại.
Không mong cầu mà có thể đạt được là hạnh phúc lớn lao đơn độc nhất của bạn, của con người đang có mặt.
Trong thiền học Phật giáo, người ta gọi là “NGỘ”. Ngộ là một phát minh không tâm điểm, không trạng thái, ngộ là một “phi trạng thái tâm”, không đặc tính, không đồng cũng không khác với con người, hữu tình và vô tình…
Trong quá trình tiệm tiến người ta cũng có thể giả lập điều kiện. Có thể trải qua sự đức hạnh, tinh tấn và thiền định.
Khi sắp bước qua bờ bên kia thì mọi tiện nghi đồng như sự trở ngại. Sự cố gắng từ tâm không còn dùng được. Định vị, tâm hướng trong mọi sự trở thành không còn nữa.
Trong giác ngộ ngôn ngữ tự tuôn trào. Không cần triệt tiêu ký ức, không gian từ ký ức trở thành vô ngôn. Hình ảnh của ký ức tuôn chảy như những âm tần vô chủ, nó không có sự gán kết về ảo giác thời gian nên nó không có thời gian, không có các trạng từ quá khứ - vị lai.
Trong hiện tại không có “cái không biết” nên nó không bị trượt qua (trượt qua là tội, là nghiệp báo, nhân quả…).Như thế giác ngộ không có “điểm dừng”, không có đà chuyển tiếp, nó hoàn toàn tuyệt đối.
Tôi viết bài này như tự chặn lên mắt mình để thấy lại “mặt trăng”, tôi tự dụi mắt mình nhìn lên hư không để tìm ra hoa đốm…
Nếu chúng ta có thể ngồi đối diện trên bàn học, chúng ta có thể “tìm ra cái tương tự” của chân lý.
Khi soi nhìn trong gương ta biết được hình dáng. Khi ngộ biết hình dáng không phải là mình, mình không có ở bên ngoài. Mọi quy chiếu, phóng ảnh tạo thành khách thể, đó là chủ thể hoá biết được từ ý thức hình thành ra vũ trụ ta trở thành tự do, vượt ra khỏi sự chết. Và ta có thể sống thật trong mọi ảo giác phù du một kiếp đời vô hạn.
Đó là THIỀN là hạnh phúc, là bất sinh và bất diệt.
Để nhắn gửi vào thâm cung sâu thẳm của linh hồn, tôi xin viết tặng quý bạn một bài thơ:
Bạn đã hỏi tôi được gì trong ấy
Bạn khởi sinh từ “ấy” đã bào lần
Bạn đi về trong mưa gió phù vân
Dù ướt đẫm không làm hồn dỗi khóc
Là ngọn lửa không khói mùi nghi hoặc
Đốt hình mình làm rõ hiện nguyên sơ
Bạn là nhân, là quả chớ nghi ngờ
Rồi đốt cả thân hình thành mộng mị
Bạn là nước, bạn bốc lên thành khí
Rồi tạo mình lơ lửng giữa không trung
Ngó lên cao, sinh giới sẽ mịt mùng
Ngó xuống dưới sinh linh nhiều vô kể
Bạn trông ra không gian thành bốn bể
Trở lại lòng nghe tiếng đập tim xưa
Thoáng trong mơ mũi đọng chút hương thừa
Mày mặt đó chưa từng sinh từng diệt
Đời bất hạnh vì tôi còn mải miết
So sánh người vì sinh khổ trong tôi
Đem cái “tôi” làm khổ kế tạo mồi
Rồi chính kẻ phóng câu thành mắt lưới
Dừng lại đi những bạo hành tư lự
Chính là “ta”, là cái thật VÔ CẦU
Là sâu thẳm, là mênh mông, vô hạn
Cái tuyệt đối bày ra ngàn vạn vạn
Cõi đi về ta không bận thân tâm
Hỡi thân yêu: Là bạn chính hạt mầm
Hãy cùng kết NẮM TAY THÀNH CHÂN LÝ.
Tác giả bài viết: Người Mây Trắng
Nguồn: http://nguoimaytrang.com/vn/may/bai-viet/gui-ban-trong-toi-nam-tay-thanh-chan-ly-20.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét