Thứ Hai, 27 tháng 6, 2022

TIN SÁNG TỪ ÁNH SÁNG CỦA NGƯỜI MÂY TRẮNG

​Trên đỉnh cao của thượng tầng cảm xúc, trong làn mây trắng xóa giữa trời xanh, lần đầu tôi nhận biết được “CÁI KHÔNG THÂN”.
Sự nhận biết đó như một lằn chớp khi thấy thân mình “bằng Mây trắng”. Khái niệm con người và dáng cách qua cái thấy (chấp hữu) rõ ràng là bụi nước li ti, li ti trắng xóa.
Một hình mây, không khái niệm được con người, nên khái niệm cũng một lần tan đi, mây khói. Từ đó tôi lấy tên là “NGƯỜI MÂY TRẮNG”.
Dù trước đó tôi đã được nhập vào giòng chảy của “nghịch lưu”. Sự quy chiếu vào sáu trần rất chậm chạp. Cho đến những những năm cuối khi tôi ẩn cư vào hang động (1985 - 2015) nhờ tiềm năng sơ ngộ (trên đám mây) từ Bát Nhã Ba La Mật và sức tùy miên (không phải là thùy miên - Du già sư địa luận - YOGA CARYA BHUMI - CASTRA) như chiếc dùi kim cương bằng ánh sáng đã phá vỡ những “không thể có”. Tôi đã đến nơi “không phải của mình” (Không có tôi, không có cái của tôi).
Có thể sai: “Tôi thấy tâm lý này là kiến tánh”. Đây mới là mé bờ của trung tính không nhị biên vì tôi vẫn còn một hoài bão lớn lao trong chiều sâu thầm kín. Khi hướng ra tôi đem “tìm tính hữu thể” thâm nhập vào sự kiện hiện tượng đời thường, khi quay vào trong tôi thấy sự mênh mông tĩnh lặng. Nếu tôi có được một thực tại thông minh hơn, tôi sẽ thấy một hiện hữu vô biên và trong cái không tỳ vết. Tôi sẽ trượt qua mọi tầm nhìn “phi hữu thể” nghĩa là tôi không tự đóng dấu ấn mình vào hữu thể. Tôi không đóng dấu ấn mình vào cái “phi hữu thể”. Cũng có nghĩa là tôi không tạo ra một khách thể để tự là chủ thể. Tôi không tạo ra một chủ thể hóa để trở thành chủ thể (hay khách thể).
Như thế (trong trường hợp đặc biệt) không nhất thiết phải “tích lũy” về bánh xe VÔ NGÃ, VÔ PHÁP để vào cửa ‘không môn” (không có cửa - vô môn quan).
Tôi tự mình chìm sâu trong ánh sắc và vô sắc ngập đầy kinh ngạc dị thường đó như trong bài TĨNH DÃ TỪ của Lý Thái Bạch:
Sàng tiền khan nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương
Dịch:
Trước giường trông trăng sáng
Cứ ngỡ ánh sương tà
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ quê nhà
Như người từ cơn mơ “từ từ tỉnh dậy”, như giây phút đầu không biết đang ở đâu (trong khoảnh khắc ta chưa kịp “ý thức về thân” (khi ý thức rõ về thân thì “có” cái thân ta.)
Như giây phút ban đầu tôi không còn chỗ đứng. Mắt tai vẫn còn đó mà nó không chịu hóa tan. Nó thấy mà ít dần sự đánh giá, nó nghe mà không thụ - nghĩa thông thường nếu muốn nó sẽ không thấy, không nghe.
Nó có thể nghe được tự tính nghe
Nó có thể thấy được tự tính thấy
Nó biết được TÍNH NĂNG trong tự tính
Nó tự dùng ĐA NĂNG trong quang năng ba chiều
1. Như là thấy được sự kiện ở bên ngoài
2. Là thấy được dữ kiện trở thành tâm lý
3. La thấy cái không có vận hành
4. Là thấy cái gì làm ra cái thấy
Những sự kiện mà tôi có thể viết ra đây như những nụ hoa đầu tinh khiết vừa nở ra từ một thung lũng. Đây là loài hoa “tàng hình” người ta có thể ngửi được mùi hương kỳ diệu mà không hề thấy nó. Nó ở đó, chưa hề thay đổi, nó đồng với tất cả màu sắc của rừng xanh mây trắng, ráng đỏ, hoàng hôn. Nó chính là loài hoa “Bất tử”
“Nếu ai đến được chẳng già
Cùng ta kết bạn sương tà rạng đông”
Tôi (cái tôi) như con phù du đang trườn mình trên cành hoa “bất tử”.Và nếu có loài ong bướm nào muốn nếm được mật từ loài hoa “bất tử” này thì nó phải biến thành hạt tử (Nuclear of Anaction) của loài hoa. Bướm ăn hoa thì hoa sẽ thành bướm. Bướm là cánh hoa, là sứ giả vũ trụ. Tin tức từ loài hoa bất tử đã từng đánh dấu vĩnh hằng trong tất cả giới hạn biến dịch của cuộc sống. Vì nó là loài “bất tử” nên có hiện hình trong cái CHẾT và phân ly. Sự có mặt của nó làm chết trở thành sống, cái sống li ti bắt nguồn thành sự chết. Cái chết li ti nối dài thành cuộc sống.
Sống chết khoét thủng nhau chìm sâu vào lòng xoáy, từ khoảng trống xoáy hun hút chiều sâu vọt lên thành một luồng âm - vang “GIÁC NGỘ”.
Đêm ngày chẳng có bóng người qua
Gió thét vang rền động Phong La
Đá tảng nghìn cân lòng rỗng ruột
Đêm tàn trăng lạnh một tăng già
Thế gian phi thế nào cân lượng
Đời đạo xem ra đã nhạt nhòa
Sanh tử như mây chiều ảo mộng
Kinh hồn “một chớp” ta nhìn ta.
Không có giác ngộ trong ta
Không có ta trong giác ngộ
Không có giác ngộ trong giác ngộ
Không có cái ta trong TA
Nếu bạn đã hiểu ra điều này thì tất cả chúng ta không còn đóng lên trên dòng biến dịch của thời gian một dấu ấn son nào nữa. Trên đỉnh núi bạt ngàn Bao Quang, bây giờ là 4h30 sáng, tôi viết bài này cùng với khí thiêng của trời và đất trong làn gió sớm mênh mang thanh khiết xin gửi đến bạn.
Xin bạn hít vào nhẹ nhõm thẳm sâu rồi thở ra theo làn gió buổi ban mai đi cùng nơi khắp chốn làm cho tất cả hành tinh đều trẻ lại trên mỗi lối phù du và bước dẫm cuối cùng sẽ gặp được nàng chúa xuân kỳ diệu.
Xe xuân đến giữa mùa xuân thắm
Chở khách nhân gian đến cõi đời
Một phút phù du tan biến cả
Bày trò mặt thật chúa xuân chơi.

Tác giả bài viết: Người Mây Trắng
Nguồn: http://nguoimaytrang.com/vn/may/bai-viet/tin-sang-tu-anh-sang-cua-nguoi-may-trang-6.html

Không có nhận xét nào: