Nguyễn Ngọc Huyền: Bạch thầy! Nhà con có người anh trai mới qua đời, con rất đau khổ vì thương anh. Trong đầu con, bất kể là ngày hay đêm, hình ảnh anh con lúc còn sống và những kí ức cứ hiện về làm con rất đau khổ. Con xin thầy chỉ dạy cho con phải làm sao để vơi bớt nỗi buồn này ạ?
Pháp Không Chân Như: Nguyễn Ngọc Huyền! Bộ đồ cô mặc để chụp hình chọn làm ảnh đại diện rất đẹp, rất hợp với cô. Cô nghĩ thế nào?
Nguyễn Ngọc Huyền: Bạch thầy! Con không hiểu, xin thầy chỉ rõ hơn ạ! Nếu về ăn mặc mà con có điều gì không đúng, con xin sửa đổi ngay ạ!
Pháp Không Chân Như: Nam mô Phật. Cô nghĩ quá nhiều rồi. Tôi thấy bộ đồ cô mặc để chụp hình chọn làm ảnh đại diện rất đẹp, rất hợp với cô. Cô không nghĩ vậy sao?
Nguyễn Ngọc Huyền: Bạch thầy! Được thầy khen con thấy rất vui ạ. Nam Mô Phật!
Pháp Không Chân Như: Bộ đồ đó cô mua lâu chưa, hiện giờ cô còn dùng nó nữa không?
Nguyễn Ngọc Huyền: Bạch thầy! Con mua năm ngoái giờ con vẫn mặc ạ!
Pháp Không Chân Như: Cô định khi nào bỏ nó và mua bộ khác để mặc vậy, Nguyễn Ngọc Huyền?
Nguyễn Ngọc Huyền: Bạch thầy! Bộ đồ đó con sẽ mặc một thời gian nữa đến khi con thấy không thích nữa thì con sẽ giặt sạch cất đi rồi một thời gian sau, con sẽ mang cho người nào mà họ thích ạ!
Pháp Không Chân Như: Nếu một người nào đó thích bộ đồ của cô và họ nhận lấy để mặc. Vậy họ mặc đến khi nào thì họ bỏ vậy cô?
Nguyễn Ngọc Huyền: Bạch thầy! Con đã cho họ rồi thì họ bỏ lúc nào thì con cũng không biết được ạ!
Pháp Không Chân Như: Biết rằng vậy. Nhưng cô có cho rằng họ sẽ mặc suốt đời chăng?
Nguyễn Ngọc Huyền: Bạch thầy! Theo con nghĩ nếu người nào họ thích thì họ có thể mặc lâu. Bằng không, họ nhận để đấy nhưng không mặc, có khi họ cho lại người khác hoặc bỏ đi ạ!
Pháp Không Chân Như: Nếu như họ chọn lấy, thích nó và mặc nó chứ không cho ai, cũng không bỏ đi khi còn mặc được, thì theo cô, họ có mặc nó suốt đời hay chăng?
Nguyễn Ngọc Huyền: Bạch thầy! Họ sẽ không mặc suốt đời ạ!
Pháp Không Chân Như: Vậy tôi hỏi cô, Nguyễn Ngọc Huyền, khi họ bỏ bộ đồ đó vì nó không còn thích hợp hoặc đã hư hỏng không còn dùng được thì họ không mặc đồ hay họ chọn lấy đồ khác để mặc?
Nguyễn Ngọc Huyền: Bạch thầy! Họ chọn đồ khác để mặc ạ!
Pháp Không Chân Như: Khi họ chọn đồ khác để mặc thì họ thích bộ đồ mà họ vừa chọn hay họ thích đồ đã hư hỏng, không còn thích hợp kia vậy Nguyễn Ngọc Huyền?
Nguyễn Ngọc Huyền: Bạch thầy! Họ thích bộ đồ họ vừa chọn ạ!
Pháp Không Chân Như: Nếu như anh trai của cô trước đây có một bộ đồ đã cũ rách, không còn dùng được. Anh trai của cô mua bộ đồ mới để mặc. Đối với cô, cô thích anh trai của cô mặc đồ cũ rách kia hay mặc đồ mới vậy Nguyễn Ngọc Huyền?
Nguyễn Ngọc Huyền: Bạch thầy! Con thích anh trai mặc đồ mới ạ!
Pháp Không Chân Như: Giả dụ như cô không thích anh trai của cô mặc đồ mới mà cứ theo ý cô là phải mặc đồ cũ thì có phải làm vậy là mình quá ích kỷ hay không?
Nguyễn Ngọc Huyền: Bạch thầy! Vâng ạ!
Pháp Không Chân Như: Cũng như vậy, Nguyễn Ngọc Huyền! Anh trai của cô không mất đi đâu cả. Thân người chỉ như một bộ đồ, không xài được thì bỏ đi và thay bộ đồ mới khác. Chết chỉ là bắt đầu của một sự sống mới, chứ chẳng phải là chết thật. Anh trai của cô vẫn còn đây, chẳng đi đâu và về đâu cả. Anh trai của cô đã bỏ cái thân cũ để chọn lấy cái thân mới. Con người là như vậy. Chúng sinh là như vậy, ai cũng như vậy.
Như cô đã nói ở trên, cô thích anh trai của cô mặc đồ mới, và cho rằng bắt anh trai của cô mặc đồ cũ là ích kỷ. Anh trai của cô mặc đồ mới, cô thấy rất vui. Vậy thì, thân cũ đã không còn dùng được, anh trai của cô chọn thân mới. Lẽ ra cô phải vui mừng mới đúng. Cô buồn là cô ích kỷ rồi, chẳng phải vậy hay sao. Cô hãy suy ngẫm những gì tôi nói. Chúc cô an lạc.
Nguyễn Ngọc Huyền: Kính bạch thầy! Nếu có kiếp sau con vẫn xin được theo thầy để thầy chỉ dạy cho con. Qua bài giảng của thầy con thấy tâm con đã an hơn rồi thưa thầy! Gia đình con vẫn tiếp tục tụng kinh niệm Phật cho anh con để anh con được siêu thoát. Con xin cảm ơn thầy! Kính chúc thầy mạnh khoẻ, an lạc!
Pháp Không Chân Như: Nguyễn Ngọc Huyền! Kiếp này tôi đang ở đây, nói chuyện, tiếp xúc với nhau được, tại sao phải đợi kiếp sau.
Giờ đây, điều cô và gia đình cô cần làm là gì nếu cô thật sự muốn đem đến cho anh trai của cô một niềm hạnh phúc bền vững?
Chỉ có một cách duy nhất mà thôi, Nguyễn Ngọc Huyền! Đó là gì? Hãy yêu thương tất cả những đứa trẻ và những sinh vật; Hãy học và hành Phật Pháp để cứu độ cho chúng được thoát khỏi luân hồi khổ đau sanh, già, bệnh, chết. Vì sao? Vì trong số họ có anh trai của cô. Đó là phương tiện chân chánh và độc nhất để đem lại hạnh phúc cho anh trai của cô và những người thân bằng quyến thuộc của cô. Nam mô Phật.
Cô không nên lãng phí thời gian cho buồn rầu và nhớ nhung. Thay vào đó, hãy dành thời gian để làm điều mà tôi đã nói.
Nguyễn Ngọc Huyền: Con xin cảm ơn thầy ạ! Con thành tâm kính dâng thầy đoá hoa đẹp nhất!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét