Thứ Hai, 25 tháng 5, 2020

SỰ KỲ DIỆU CỦA NƯỚC

Xin thưa trước: bài viết này vô cùng nghiêm túc và được chính bản thân mình nghiêm cẩn thể nghiệm trên chính ca bệnh ngặt nghèo của cậu em trong team trong gần ba tháng qua. Nên bạn nào thấy có thể có hữu ích cho trường hợp của chính bạn hay người thân thì có thể tham khảo, nếu nó cũng hiệu quả với trường hợp của bạn thì quá tốt. Còn không cũng không hại gì cả, vì đàng nào thì mỗi ngày người bệnh nào cũng phải uống nước mà. Những ai thấy không tin thì vui lòng bỏ qua, chúng mình xin phép không mở diễn đàn tranh luận qua lại đúng sai ở dưới bài nhé. Thân mến.
---
Những ai theo dõi trang mình bấy lâu nay chắc nắm được, một trong những điều làm mình vừa buồn vừa lo lắng nhiều tháng qua chính là tình trạng sức khỏe của một cậu em rất thân của mình trong team. Một trong những đứa nhỏ mà mình gần như đã từng ‘ấp cho chúng nó nở’, rồi quan sát chúng nó trưởng thành, hỗ trợ rất hiệu quả cho chúng mình cả trong công việc chuyên môn lẫn trong cuộc sống, thân nhau như ruột thịt. Vì thế, khi nó lăn ra bệnh, lại là bệnh sinh tử, không chỉ gia đình nó héo hắt mà cả mấy anh chị em chúng mình trong team cũng héo. Mà ‘héo’ nhất, là mình.

Vì trong hơn một năm qua, hai chị em cùng trải qua một số những trải nghiệm tâm linh khá lạ lùng, kiểu “bị tóm tới rồi kêu dạ” chớ hỏng phải đứa nào tò mò đi nghiên cứu tọc mạch gì hết. Rồi cái khi nó bị bệnh, người nó cầu cứu, cũng là mình. “Chị ơi, chẳng phải ước nguyện của chị dành cho mấy chuỗi hạt gỗ từ núi Linh Thứu là dành cho các người bệnh sao? Cho em làm trường hợp đầu tiên chị thể nghiệm đi. Xỏ cho em một chiếc đi chị!”

Trong những lời cầu cứu của nó, mình để ý đến từ ‘thể nghiệm’. Và nếu áp lối suy nghĩ kiểu Nhà Giả Kim mà mình đã từng có lần chia sẻ qua với các bạn, thế giới này đầy những ‘tín hiệu’. Và mình nhìn hai chữ ‘thể nghiệm’ của thằng bé gửi mình như một dạng ‘tín hiệu’. Rằng chính mình có thể là người nghiền ngẫm ra được cách thức hỗ trợ nó khỏe hơn. Dĩ nhiên là bên cạnh sự tận tâm tận lực điều trị không bao giờ ngừng của đội ngũ y bác sĩ, điều dưỡng rồi.

Có điều, bệnh của thằng nhỏ - cái loại bệnh gần đây có vẻ ‘thời thượng’, đã cướp đi biết bao sinh mệnh người trẻ đó – một dạng viêm phổi cấp, lại mỗi ngày càng trở nên trầm trọng hơn. Chiếc vòng hạt gỗ từ núi Linh Thứu mà mình dụng tâm xỏ cũng chỉ giúp em ấy thêm được về niềm tin. Có đôi lần, trầy trật giữa những ranh giới giữa mê và tỉnh, nó nhắn ra: “Chiếc vòng của chị làm em có niềm tin ráng giữ em ở lại. Chớ không nhiều lúc mệt quá, muốn buông tay đi luôn cho rồi.”

Mình nghe mà bắt lạnh mình. Mà, đó cũng là những tuần lễ đầu tiên nó còn chống chọi nổi. Sau đó, là nó lịm dần luôn. Thời gian nó mê man chiếm gần hết thời gian trong ngày. Thời gian tỉnh ít ỏi lại quá mệt và thở không được. Nó lại sợ xúc động rồi nghẽn luôn đường thở nên không cho chị anh nào vào thăm. Tụi mình ở ngoài nóng ruột, chỉ biết hóng theo những dòng cập nhật ít ỏi từ ba nó – vốn ngày đêm túc trực bên nó, và mẹ nó, cứ ngày chạy lên chạy về từ tỉnh xa. Rồi tụi mình xúm vô cầu nguyện cho nó. Mình đi tới hết những chỗ tâm linh nào mình tin tưởng trước giờ, khấn cầu cho nó. Nhưng dường như tất cả nỗ lực đó cũng chỉ làm nó khỏe lên theo từng khoảnh khắc, rồi sau đó, lại trượt xuống sâu hơn.

Cho tới một buổi chiều sẩm tối chủ nhật. Mẹ thằng nhỏ thông báo: tình hình nó đã trầm trọng lắm rồi, chỉ số oxy trong phổi xuống quá thấp, có thể ‘ra đi’ lúc nào không biết. Rằng mẹ nó cũng đã tranh thủ thời gian hiếm hoi nó tỉnh lại mà đã ‘làm việc tư tưởng’ với nó xong xuôi hết rồi…

Mình nghe mà trái tim trĩu nặng. Mình khóc. Rồi lại nhớ lại những lần trước đây, cũng từng có những cộng sự thân thiết, cuộc đời đang trẻ trung, tràn ngập hy vọng, như cậu biên đạo một vũ đoàn từng một thời gắn bó, rốt cục mình cũng đành nhìn em ra đi một cách bất lực như vậy… Nhưng giờ đây mình không cam lòng! So với tất cả những gì mình đang tin tưởng, cả cái ‘tín hiệu’ thằng em nó gửi cho mình: “Chị cho em làm ca đầu tiên chị thể nghiệm đi…”, chẳng lẽ tất cả những gì tụi mình đang bỏ hết cả tâm cả sức để ‘kéo’ em lại, tất cả đều đổ sông đổ biển hết sao? Mình không tin!

Nói là mình không tin, nhưng thực lòng, phút giây ấy mình lạnh lẽo nhất là vì mình hiểu, mặc cho bao điều tệ hại ta không thể tin, rốt cục nó vẫn xảy ra đấy thôi! Trong giờ phút ấy, thật lòng tinh thần mình sa sút quá. Có cái gì đó ở mẹ thằng nhỏ nghe như cam chịu rồi. Mình email cầu cứu tất cả các thầy của mình, gọi điện hỏi thăm tất cả những ai từng có dạy dỗ qua mình. Và trong một trong những nỗ lực hú họa cầu may đó, mình nghe được một lời khuyên từ một người chị: “Em có thể giúp được em nó đấy. Em thử lấy một chai nước lọc ra, đọc lời cầu nguyện vào đấy, và cho em nó uống thử xem sao.”

Mình sực nhớ lại, hồi trước, có một lần một vị thầy của mình biết đo năng lượng sinh học của các vật thể, ông dặn em gái mình, hãy thử đọc qua những lời nguyện cầu vào trong một chai nước suối bình thường và uống mỗi khi thấy cần thiết. Và ông đo năng lượng của chai nước ấy trước và sau khi được cầm nắm trong tay và cầu nguyện qua, kết quả ngay trước mắt tụi mình: hai chỉ số năng lượng khác hẳn, trong đó, chai nước sau khi được ‘ngậm’ lời cầu nguyện có mức chỉ số năng lượng Bovis cao hơn gấp mấy lần so với trước đó.

Thế là trong lúc không còn cách nào khác để giúp cứu cậu em nhỏ, mình quả thật đi lấy một chai nước ra, nghiêm túc đặt hết tấm lòng của mình vào, đọc vào đó những lời cầu nguyện của mình, cùng với bài Chú Đại Bi (Compassion Mantra) và Chú Dược Sư (Mantra of Buddha of Medicine) theo lời khuyên của người chị ấy. Chị ấy nói, em ấy đang bị nặng như vậy, hãy thử đọc luôn 21 biến mỗi bài chú xem sao. Chú Đại Bi thì cả năm nay mình đọc thường xuyên rồi nên đã thuộc, những lúc gia đình có người gặp nạn, gặp khó khăn hay từ lúc thằng em nhỏ đó bị bệnh, mình đọc cần cù mỗi ngày. Tuy vậy, đọc một mạch 21 biến (tức là 21 lần ấy), cộng thêm 21 lần chú kia nữa là cả một nỗ lực! Mình nhắm mắt, miệng đọc, đầu chẳng nghĩ gì, chỉ tập trung… làm sao cho đừng bị quên, đừng bị lẫn lộn câu chữ, vậy thôi mà cũng mất hơn một tiếng đồng hồ mới hoàn tất hết ‘chỉ tiêu’ yêu cầu. Mà ngày ấy trời nóng, mình đọc xong thì mồ hôi cũng ướt mướt, còn hai bàn tay nắm chai nước có lẽ cũng hơi bị… tập trung quá nên chai nước cũng ấm rần lên, và mình nghe những luồng cảm xúc chạy dọc hai cánh tay mình. Sáng hôm sau, mình hồi hộp gửi chai nước vào bệnh viện cho thằng nhỏ, rồi… không dám nghĩ tới luôn.

Mình âm thầm… nín thở một ngày, đợi hòm hòm chiều hôm sau mới dám gọi vào hỏi thăm, thì ba nó hiếm hoi tươi tỉnh nói: Nó ngoan ngoãn đòi uống từng ngụm nước chị QH gửi vô…, và không biết có ngẫu nhiên trùng hợp với phác đồ điều trị của bệnh viện không, trong một ngày qua, chỉ số oxy của nó đi từ 5.x… (có nghĩa là còn nằm trong vòng nguy hiểm) đã vươn lên được 8,9. Nghĩa là đã tạm thời thoát hiểm, nhưng không biết sau nữa thế nào. Trời ơi, nhưng chỉ cần nghe được tới vậy thôi, mình đã mừng muốn khóc!

Thế là, ngay đêm ấy về, (nghĩ lại cũng thật thấy mắc cười), mình ôm cả nắm chai nước suối mới vào trước lòng y như con gà mẹ ấp trứng, mình khí thế đọc lại 21 lượt Chú Đại Bi và 21 lượt Chú Dược Sư. Lần này có chút ‘thành quả ban đầu’ nên mình đọc vừa tự tin vừa xúc động, lại tiếp tục nghe những dòng cảm xúc chạy dọc theo hay cánh tay mình, chạy xuống đám chai nước mình đang ôm trong lòng y như bảo vật kia…. Và cứ thế, cứ cách ba bốn ngày mình sẽ tiếp tục gửi vào cho thằng nhỏ khoảng hơn chục chai nước đã-ngậm-qua-lời-cầu-nguyện, kéo dài suốt nhiều tuần… Ngay cả thời gian mình đi Anh, mình cũng ôm cả mấy thùng chai nước mà cầu nguyện sẵn, thả vô đó cho nó có cái uống dần đợi mình về. Ba mẹ thằng nhỏ cám ơn mình, mình nghiêm túc nói, chị không cần phải cám ơn đi cám ơn lại em nhiều lần như vậy. Thực sự em đang có cảm giác em đang nghiệm được một bài học quá quý báu mà thằng bé ngẫu nhiên… bị rơi vào vị trí làm ‘đối tượng’ cho em thể nghiệm, tìm tòi và rút ra bài học. Và mình cũng nguyện rất thẳng thắn, chỉ cần lúc nào thằng bé khỏe nhiều và được phép ra viện, mình sẽ sẵn sàng chia sẻ phát hiện này của mình cho các bạn trên trang. Để biết đâu, trong hàng trăm trường hợp bệnh tật nhan nhản như hiện nay ta thấy, chỉ cần có vài trường hợp hữu duyên mà đỡ hơn, đó cũng là cả một hạnh phúc lớn lao của mấy chị em tụi mình.

Sau này ngẫm nghĩ thêm, trường hợp này, nếu gạt qua hẳn một bên yếu tố tâm linh hỗ trợ, đây thực sự cũng là một bài học về khoa học rất có lý. Chúng ta đều biết 70% cơ thể chúng ta là nước. Trước đây, cũng từng có một nhà khoa học người Nhật ghi lại những hình thể thay đổi của nước trong các trạng thái khác nhau: nếu nước được thủ thỉ những lời yêu thương, nó sẽ tạo thành những hình dáng đều, xòe… duyên dáng như những bông hoa; và ngược lại, hình thể nước nhận được những lời tức giận, mắng mỏ… sẽ co cục, biến dạng như những tế bào xấu xí. Áp vào trường hợp này, khi ta gửi vào chai nước những lời cầu nguyện, bản thân ta ngay tại thời điểm đó, do đang rất lo lắng, rất hy vọng sẽ có kỳ tích nào đó xảy đến cho người thân của mình, nên năng lượng chúng ta gửi gắm thông qua những lời cầu nguyện cũng sẽ rất cao!

Những người đang bệnh nặng, năng lượng sinh học tự thân trong con người họ rất thấp, thấp đến đỗi có thể những vật mang tính hỗ trợ năng lượng đeo hay máng, hay khoác lên người… cũng chỉ là những tác động bên ngoài cơ thể, khó thể vực họ ngay được. Tuy vậy, với sức mạnh đi thẳng vào trong con người và len vào từng ngõ ngách của cơ thể, những dòng nước sẽ trở thành ‘chất dẫn’ hữu hiệu, mang năng lượng từ chính những lời cầu nguyện của chúng ta sẽ được đi trực tiếp vào cơ thể người thân ta bị ốm, khiến giúp người thân ta khỏe dần lên được phần nào. Và đây thực sự là một phần hỗ trợ tích cực từ phía người nhà, người thân, bạn bè… của người bệnh bên cạnh những phác đồ điều trị đúng đắn và sự tận tâm từ y bác sĩ, đội ngũ điều dưỡng…

Ngày mai cậu em mình đã được xuất viện, coi như một phần sức khoẻ em đã được hồi phục. Có vài điều mình phải nêu rõ ngay và luôn thông qua trải nghiệm này:

1/ Nước được ngậm lời cầu nguyện của ta cũng không phải ‘thuốc tiên’ để uống một lần là khỏi ngay. Cũng như năng lượng hỗ trợ thông qua những chai nước này phải được thực hiện trong nhiều tuần, nhiều tháng, nó như một dạng ‘mưa dầm thấm lâu’ thì người bệnh mới có cơ hội khỏe lên nhiều được.

2/ Đàng nào chúng ta cũng nên tuân theo quy luật của tự nhiên. Những trường hợp người còn quá trẻ mà lâm bệnh nặng thì chúng ta dốc sức vào mong tạo nên những kỳ tích. Còn đối với những bậc trưởng lão trong nhà, đã vượt qua tuổi 90…, chúng ta vẫn hãy dùng cách này nhưng không phải để ráng cứu vãn tình hình thêm vài năm mà lời cầu nguyện nên là hãy để ông bà chúng ta ngày nào còn với chúng ta thì hãy được sống trong khỏe mạnh, và nếu có lúc nào buông tay về với đất thì cũng ra đi một cách an yên, nhẹ nhàng, không đau đớn khổ nhọc trong bệnh tật.

3/ Mình ở đây chỉ nói về sức mạnh nói chung của những lời cầu nguyện, không phân biệt tôn giáo hay đức tin nào. Trước khi viết bài viết này, mình vẫn âm thầm khuyên các bạn mình là người theo đạo công giáo hãy thử đọc kinh của tôn giáo của các bạn vào chai nước. Những ai trước giờ không theo đạo nào hãy đơn giản gửi lời cầu nguyện vào vũ trụ, hoặc cầu nguyện ông bà tổ tiên – là ‘Cửu huyền Thất tổ’ của gia đình ta. Mình tin là hiệu quả vẫn sẽ tương đương như vậy.

4/ Nước ở đây là bất kỳ loại nước sạch nào mà nhà bạn đang dùng, thậm chí bạn lấy nước đun sôi để nguội cũng được như thường nhé. Và dụng cụ đựng nước cũng không quan trọng, chai nhỏ, bình lớn, cốc to... gì cũng được. Không cần phải mở nắp trước nha.

5/ Ngày mai, danh sách các bạn được tặng vòng gỗ từ núi Linh Thứu sẽ được công bố. Điều mình muốn nói rằng cho dù bạn có tên trong danh sách những người được nhận hay không, bạn hoàn toàn có thể thể nghiệm cách này để giúp những người thân thương của mình khỏe hơn, tốt hơn… một cách thiết thực nhất. Mình khẳng định thật lòng, những chiếc vòng gỗ từ núi Linh Thứu mình thỉnh về chỉ mang tác dụng lớn nhất về mặt niềm tin. Điều có thể rõ ràng giúp được người bệnh trong nhà bạn khỏe hơn, chính là những chai nước có mang lời nguyện cầu của bạn!

6/ Bạn hoàn toàn có thể tự giúp cho chính mình, nếu bạn chẳng may đang rơi vào một hoàn cảnh bệnh hiểm nghèo. Bạn hãy cứ thử đi. Hãy thật tin tưởng và chân thành, đặt vào chế độ cầu nguyện mỗi ngày và dùng nước bạn đã gửi qua lời cầu nguyện để uống vào, sau một tháng, bạn thử lại xem sức khỏe bạn thế nào.

7/ Bệnh tật, xét theo một nghĩa nào đó của bên Phật pháp, cũng là một hình thức ‘trả nghiệp’. Nên mình thấy bản thân ta khi nào đủ khoẻ để tự cầu nguyện vào nước ta uống là hay nhất, kế đến là người thân trong nhà hoặc một số trường hợp thân thiết đặc biệt, coi như cũng là một hình thức trả nghiệp quả cho nhau. Còn với những người ngoài, bạn chỉ nên giúp họ một chai nước mở đầu và hướng dẫn họ hoặc người thân họ làm tiếp, không nên hoàn toàn gánh cho họ toàn bộ việc cầu nguyện lâu dài vào nước uống này. Như vậy nghiệp của họ cũng không giải được mà bạn có thể lại vô tình giữa đường nhảy vô ‘gánh nghiệp’ thay họ, cũng không tốt đâu.

8/ Dĩ nhiên có những người khi đọc ra lời cầu nguyện, sức mạnh của năng lượng gửi vào chai nước sẽ lớn hơn những người khác. Điều này, bên cạnh một số rất hiếm hoi những người có ‘khả năng đặc biệt’, thôi ở đây mình không nhắc tới, quan trọng nằm ở độ thường xuyên bạn có chịu ngồi cầu nguyện hay không. Thử ví von như trong việc chơi game, bạn sẽ thấy một game thủ chơi thường xuyên sẽ có lực hơn hẳn kẻ chơi từ Level 1. Vì thế, bạn cũng hãy thử so sánh một người ngày nào cũng lập thành thói quen cầu nguyện những điều đẹp đẽ cho cuộc sống, gửi lời biết ơn vào vũ trụ…, khi cần truyền tải những lời cầu nguyện qua những chai nước uống, hẳn năng lượng người ấy chuyển đi sẽ cao hơn hẳn năng lượng của một kẻ chỉ biết cầu nguyện mỗi khi gặp nạn hay ‘hữu sự’.

9/ Tập thói quen cầu nguyện mỗi ngày, bên cạnh trực tiếp giúp đỡ cho sức khỏe bạn hay những người thân trong gia đình, bạn sẽ còn dần nhận ra một ‘tác dụng phụ’ rất lợi hại: con người bạn dần tốt hơn. Nguồn năng lượng yêu thương sẽ dần dần biến chuyển bạn theo một cách thức đẹp đẽ, tốt lành mà chính bạn cũng không ngờ tới. Và chính những sự thay đổi tốt đẹp này sẽ tiếp tục thu hút những điều đẹp đẽ, tốt lành khác với bạn theo đúng luật hấp dẫn. Bạn thử nghiệm lại đi: có phải hầu hết những người đang sống rất tốt đẹp bây giờ ít nhiều đều đã trải nghiệm qua ít nhất một lần thập tử nhất sinh, hoặc tai nạn đau đớn, hoặc một cái nạn khủng khiếp nào đó mà họ chỉ có thể thoát được qua sức mạnh của sự cầu nguyện?

10/ Và cuối cùng: những con người sau khi nhận được năng lượng hỗ trợ từ những người thân người thương mà khỏi bệnh, chắc chắn cũng sẽ luôn sống rất tốt về sau, vì họ đã tin vào sự nhiệm màu của năng lượng yêu thương mà họ đã nhận.

Mong trong số những ai đọc được chia sẻ này, sẽ có một số người tìm thấy sự hiệu quả từ nó.

(22.5.2018 – QH)

Không có nhận xét nào: