 1
1
Mới đây trên mạng internet có một câu 
chuyện rất cảm động. Ở Nhật bản, sau sự kiện động đất và sóng thần có 
hàng triệu người có cuộc sống khó khăn, có hàng trăm ngàn người bị đói 
và phải sống bằng đồ cứu trợ. Một người Nhật bản gốc Việt nhìn thấy một 
em bé Nhật bản khoảng 9 tuổi, đứng trong hàng dài người xếp hàng nhận đồ
 cứu trợ. Người này, động lòng trắc ẩn, tặng em bé một cái bánh, mong 
rằng sẽ giúp em đỡ được cơn đói. Nhưng em bé, đã từ từ bước lên phía đầu
 hàng, bỏ cái bánh vào trong hộp của những người đang phát chẩn, và nói 
rằng: "Để cho công bằng". Rồi mệt mỏi, em bé trở về vị trí đang xếp 
hàng. 9 tuổi. Em bé còn rất nhỏ, chưa có nhiều Tri thức và càng chưa có 
nhiều Trí tuệ. Nhưng tại sao em bé lại có một hành vi chứa đựng một hàm 
lượng Văn hoá quá cao như vậy? Đó chính là Trí huệ.
Tương truyền, Bậc Thánh nhơn Đức Khổng 
Tử khi tuổi 50 là đã rõ thông chân lý, cái lý sanh Trời Đất và sanh muôn
 vật. Cái lý ấy là nguồn gốc và là đạo lý của Trời Đất, của muôn vật. 
Đến tuổi 60 khi ứng sử trong thiên hạ, hễ điều gì lọt vào tai thì tức 
khắc phán đoán được ngay, không cần nghĩ ngợi mà hành sự vẫn hoà hợp. 
Đến tuổi 70 thì toan nói điều gì, làm điều gì, tùy theo lòng muốn sao 
thời được vậy, nhưng không bao giờ vượt ngoài khuôn khổ đạo lý, thung 
dung mà trúng tiết. Đó chính là bậc Thánh nhân có Trí huệ Mẫn tiệp.
Trong Thế kỉ 20 của chúng ta, đã chứng 
kiến những tiến bộ vượt bậc của khoa học và công nghệ. Những tiến bộ này
 đã làm nền tảng thúc đẩy sự phát triển của nhân loại trên bình diện vật
 chất: toàn thế giới đi vào nền kinh tế thông tin và tri thức, xã hội 
chuyển biến thành xã hội tri thức. Nhưng cũng thế kỉ này còn chứng kiến 
những phát triển vượt bực nữa của tâm thức con người: việc xuất hiện 
nhiều bậc thầy tâm linh như Gurdjieff, Ramakrishna, J. Krishnamurti, và 
đặc biệt là Osho… với những chỉ dẫn phong phú về sự phát triển của con 
người mới và nhân loại mới. Nhưng điều mà Osho đã giảng giải trong suốt 
cuộc đời mình, thực sự cũng chính là những điều mà Phật, Mahavira, Lão 
Tử, Trang Tử, Jesus… những người chứng ngộ trong quá khứ đã nói.
Con người hiện đại, tuy có tầm mức trí 
tuệ và suy diễn cao hơn ngày xưa, nhưng hầu hết tập trung vào những vấn 
đề cuộc sống vật chất bên ngoài và ít khi chú ý tìm hiểu tâm thức bên 
trong của mình. Osho là người nêu ra vấn đề phát triển tâm thức của từng
 người ngay trong thực tế sống động của đời thường hàng ngày. Tâm linh 
theo Osho không phải là hệ thống đẳng cấp các lực lượng tinh thần chi 
phối thế giới vật chất. Trái lại, theo Osho, tâm linh đích thực chính là
 sự phát triển tâm thức của mỗi người, để sống một cách hoàn toàn tỉnh 
táo, có ý thức trong mọi suy nghĩ, hành động, tư tưởng, tình cảm của 
mình và tham gia vào các hoạt động sáng tạo trong thế giới vật chất. Ông
 là một Bậc thày có Trí huệ Chứng ngộ, ở thì hiện đại.
Cách đây hai ngàn năm trăm năm, rời bỏ 
Vương triều, rời bỏ Cung vàng điện ngọc, rời bỏ cuộc sống phu thê vinh 
hoa giàu sang, Đức Phật làm một samon vô gia cư để tìm đường giải thoát 
bản thân và nhân loại. Ngài đã đi rất nhiều nơi, tiếp xúc với rất nhiều 
học giả, theo nhiều tông phái. Với gần một năm theo học đạo sĩ Alara 
Kalama, lãnh đạo phái Samkhya (Số luận) ở thành Vesali; với Uddaka 
Ramaputta, lãnh đạo phái Yoga, tại kinh đô Rajagaha; Samon Gotama đã 
thấu triệt những gì mà hai đạo sĩ đạt được, nhưng Ngài không thỏa mãn.  
Ngài cho rằng chúng chưa là giác ngộ tối thượng. Ngài từ bỏ hai đạo sĩ 
và đến cùng tu với năm người tu khổ hạnh là Kondanna, Bhaddya, Vappa, 
Mahanama và Assaji . Cuộc tìm kiếm chân lý trên đường tu khổ hạnh kéo 
dài 6 năm, kết quả chẳng có gì ngoài những cảm giác đau đớn, kiệt sức...
Một lần nữa, Ngài chối bỏ tất cả những 
gì mà đã đi tìm và Tự mình thắp đuốc lên để đi. Sau 49 ngày đêm tư duy 
thiền định dưới cội cây Assatha , vào một đêm sau khi sao Mai vừa xuất 
hiện, trí giác siêu việt bừng sáng nội tâm, Samon Gotama chứng Vô Thượng
 Chánh Đẳng Chánh Giác. Ngài được cung kính với 10 tôn hiệu: Như-Lai, 
Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô 
Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật Thế Tôn. Ngài là bậc
 Trí huệ siêu việt, Chứng ngộ Tối thượng.
2
Kinh điển Phật giáo có ghi lại câu 
chuyện sau: Bậc thánh tăng Nagasena đã giải thích cho vua Milinda trong 
một loạt những giải đáp nghi vấn mà nhà vua đã hỏi ngài. Vua hỏi 
Nagasena: "Khi một người nào tái sinh, thì anh ta là một với người vừa 
chết, hay khác?" Nagasena trả lời: "Không phải một, cũng không phải 
khác... Nếu một người đốt một ngọn đèn, có thể nó cho ánh sáng suốt đêm 
không?" "Có thể." "Ngọn lửa cháy trong canh một, có phải ngọn lửa cháy 
trong canh hai, canh ba,... canh cuối không?" "Không" "Như vậy có nghĩa 
là ngọn đèn canh một khác, ngọn đèn canh hai khác,... và ngọn đèn canh 
cuối cùng khác?" "Không, vì cũng chính ngọn đèn đó cháy suốt cả đêm".
Luân hồi là như vậy. Một hiện tượng này 
khởi lên và hiện tượng kia chấm dứt, hai cái là đồng thời. Bởi thế Tâm 
thức đầu tiên khởi lên trong đời sống mới không phải một, cũng không 
khác với Tâm thức cuối cùng trong đời sống trước. Tâm thức có tính liên 
tục. Liên tục tích luỹ và liên lục tiến hoá từ hàng triệu kiếp sống.
Trí huệ là cái ở tầm cao hơn. Nó là Tâm 
thức phát triển, phát triển qua nhiều kiếp sống. Nó không chỉ tích luỹ 
trong một đời người, nó tích luỹ qua nhiều kiếp sống. Nó ở sâu bên 
trong. Con người tới được Niết bàn là do Trí huệ phát triển và đạt được ở
 mức độ tối cao. Trí huệ là cái của toàn bộ, toàn bộ của một con người, 
toàn bộ của nhiều kiếp sống.
Có thể diễn đạt bằng ngôn ngữ Toán học 
cho những điều này. Nếu coi Tâm thức là một hàm số, có ba biến số, biến 
số thứ nhất là Trí tuệ, biến số thứ hai là Tâm trí và biến số thứ ba là 
Tiềm thức. Hàm Tâm thức đạt cực đại khi và chỉ khi hai biến số Trí tuệ 
và Tiềm thức đạt cực đại cùng đồng thời với với biến số Tâm trí đạt cực 
tiểu. Tương tự vậy, có thể diễn đạt Trí huệ là một hàm số Tâm thức phát 
triển theo biến số Thời gian, số kiếp sống Luân hồi. Hàm số Trí huệ sẽ 
đạt cực đại, sẽ tới Niết bàn tại điểm Thời gian bằng với số kiếp sống 
Luân hồi vừa đủ, và tại đó các điều kiện biên được thoả mãn và được phát
 biểu là: đồng thời khi và chỉ khi hai biến số Trí tuệ và Tiềm thức đạt 
cực đại cùng đồng thời với với biến số Tâm trí đạt cực tiểu! Điều đó 
giống như Nguyên lý Thế năng cực tiểu trong ngành Toán Cơ. Đó chỉ là một
 trò chơi Toán học, diễn đạt Trí huệ và Tâm thức theo ngôn ngữ Toán học.
 Nhưng Trí huệ nó là như vậy, Tâm thức nó là như vậy. Không thể khác 
được. Trí huệ là cái của toàn bộ, toàn bộ của một con người, toàn bộ của
 nhiều kiếp sống.
Trí huệ là một Không gian bốn chiều, 
chiều thời gian là số kiếp Luân hồi, ba chiều còn lại là Trí tuệ, Tâm 
trí và Tiềm thức. Nó là cái toàn bộ.
Xin bày tỏ lòng biết ơn tới tất cả những
 Tác giả và Dịch giả của các bài viết, bài nói mà chúng tôi đã sử dụng 
để làm tư liệu và cảm xúc để viết bài này; xin chân thành hồi hướng công
 đức nhỏ bé của mình tới Quý vi. Nam mô Bổn sư Thích Ca Màu Ni Phật. Nam
 mô Chứng minh sư Bồ Tát Ma ha tát.
Minh Đạt
Nguồn: daophatngaynay.com/vn
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét