Tại sao tôi không thể làm điều tôi thực sự muốn làm trong đời, mà vẫn kiếm sống được?
Cái gì? Ngươi nói ngươi thực sự muốn vui đùa trong đời mình, mà vẫn lãnh được tiền ư? Ông anh ơi, có mà mơ; Cái gì?...
Đùa thôi, chỉ cần động não một chút xíu là đủ. Ngươi thấy đấy, đó là ý nghĩ của ngươi về chuyện đó. Đó là kinh nghiệm của tôi.
Ừ, ái chà, chúng ta đi qua chuyện này mấy lần rồi mà. Những người kiếm sống bằng cách làm nghề họ yêu thích là những người cứ nhất định làm như thế. Họ không bỏ cuộc, họ không bao giờ bỏ cuộc. họ thách cuộc sống không để họ làm nghề họ yêu thích.
Nhưng có một yếu tố khác phải được đưa vào, vì đây là yếu tố thiếu trong hiểu biết của đại đa số người ta khi xét đến công việc của cuộc đời.
Đó là vậy.
Có sự khác nhau giữa là và làm, và hầu hết mọi người đã nhấn mạnh cái sau hơn cái trước.
Họ không nên à?
Không hề có “nên” hay “không nên trong chuyện này. Chỉ có điều ngươi chọn, và làm thế nào ngươi có thể có được nó mà thôi.
Nếu ngươi chọn bình an, hoan lạc và yêu mến, ngươi sẽ không có được nhiều thông qua điều ngươi đang làm đâu. Nếu ngươi chọn hạnh phúc và hài lòng, ngươi sẽ chỉ tìm thấy ít ỏi trên con đường hành động. nếu ngươi chọn kết hợp với Thượng đế, thượng trí, thâm hiểu, mẫn tuệ vô biên, toàn trì đại ngộ, tuyệt đối mãn nguyện, ngươi chẳng đạt được bao nhiêu từ những điều ngươi đang làm.
Nói cách khác, nếu ngươi chọn sự tiến hóa – tiến hóa của linh hồn mình – ngươi sẽ không tạo ra được điều đó bằng các hoạt động trần thế của thân xác ngươi.
Làm là một chức năng của thân xác. Là là chức năng của linh hồn. Thân xác luôn luôn làm một cái gì đó, mỗi giây phút của mọi ngày, thân xác luôn bận rộn một điều gì đó. Nó không bao giờ ngừng, không bao giờ ngơi nghỉ, nó luôn luôn làm một điều gì.
Thân xác hoặc là làm điều nó làm theo chỉ thị của linh hồn – hoặc bất chấp mệnh lệnh ấy. Chất lượng của đời ngươi năm ở giữa.
Linh hồn thì mãi mãi là, Nó luôn là cái nó đang là, bất chấp thân xác đang làm gì, và không phải vì điều gì mà thân xác đang làm.
Nếu nghĩ rằng đời sống của ngươi là lo về làm thì ngươi không hiểu gì về ngươi cả.
Linh hồn ngươi không quan tâm đến điều ngươi làm để kiếm sống – và khi nào đời sống ngươi kết thúc, ngươi cũng sẽ không quan tâm. Linh hồn của ngươi chỉ quan tâm đến điều ngươi đang là trong khi ngươi đang làm bất cứ cái gì ngươi đang làm.Chính trạng thái là của linh hồn mới đứng sau cùng, chứ không phải trạng thái làm.
Linh hồn muốn là cái gì?
Ta, ngươi.
Đúng vậy, là Ta.Linh hồn của ngươi là ta và nó biết thế. Điều nó đang làm là tìm cách trải nghiệm điều ấy. Và điều nó đang nhớ lại là: cách tốt nhất để có được cảm nghiệm này là bằng cách không làm bất cứ cái gì. Không có gì phải làm, ngoại trừ việc là.
Là cái gì?
Bất cứ cái gì ngươi muốn là. Hạnh phúc, buồn, yếu, mạnh, vui, oán thù, trực giác, mù lòa, tốt, xấu, đực, cái. Ngươi đặt tên cho nó.
Ta nói theo nghĩa đên đấy, ngươi đặt tên cho nó.
Tất cả những chuyện này là rất uyên áo, nhưng nó có liên quan gì đến nghề nghiệp của tôi đâu? Tôi đang muốn tìm cách để kiếm sống, để nuôi bản thân tôi và gia đình tôi, bằng việc làm điều tôi muốn mà là.
Ngươi hãy là cái mà ngươi muốn là.
Ý Ngài là sao?
Một số người kiếm được rất nhiều tiền khi làm điều họ làm, còn những người khác lại không thể làm được như thế - và họ cũng đang làm cùng một việc. Thế cái khác nhau là gì?
Một số nguopwif khéo léo hơn những người khác.
Đó là nhát dao đầu tiên thôi. Nhưng bây giờ chúng ta đi đến nhát thứ hai. Bây giờ chúng ta thử xem hai người có các kỹ năng khéo léo gần như bằng nhau. Cả hai cùng tốt nghiệp đại học, cả hai đều đứng đầu lớp, cả hai đều hiểu được bản chất của những gì họ đang làm, cả hai đều biết cách sử dụng các công cụ của mình một cách nhuần nhuyễn – nhưng người này vẫn khá hơn người kia. Một người thì thăng tiến vùn vụt, trong khi người kia vất vả lận đận mãi. Thế chuyện này nói về cái gì?
Địa điểm.
Địa điểm?
Có người nói với tôi rằng chỉ có ba điều nên xem xét khi bắt đầu công việc mới, đó là địa điểm, địa điểm và địa điểm.
Nói cách khác, không phải là “anh đang làm gì”? Nhưng là “anh sẽ ở đâu”?
Chính xác.
Nói như vậy cũng giống như câu trả lời cho những câu hỏi của ta rồi. Linh hồn chỉ quan tâm đến việc ngươi sẽ ở đâu mà thôi?
Ngươi sẽ ở một nơi gọi là sợ hãi, hay một nới gọi là tình yêu? Ngươi ở đâu – và ngươi đến từ đâu – khi ngươi gặp mặt cuộc sống?
Bây giờ trong thí dụ về hai nhân công có phẩm chất như nhau trên kia, một người thành công, còn người kia thì không, không phải vì bất cứ điều gì họ đang làm, nhưng vì cái cả hai người đang là.
Một người thì cởi mở, thân thiện, quan tâm, sẵn sàng giúp đỡ, tận tâm, vui vẻ, thận trọng, thậm chí vui vẻ trong việc làm, còn người kia thì khép kín, giữ khoảng cách, thờ ơ, không tập trung, cộc cằn, thậm chí chán ghét điều mình đang làm.
Bây giờ giả sử ngươi phải chọn những trạng thái hiện hữu còn cao quý hơn nữa? Giả sử ngươi phải chọn sự thiện, lòng nhân ái, từ bi, hiểu biết, tha thứ, yêu thương? Điều gì xảy ra nếu ngươi phải chọn sự giống Thượng đế? Khi ấy kinh nghiệm của ngươi sẽ là gì?
Ta bảo ngươi điều này:LÀ hấp dẫn là và tạo ra kinh nghiệm.
Ngươi không hiện diện trên hành tinh này để tạo ra cái gì đó bằng thân xác ngươi. Ngươi ở đây để tạo ra cái gì đó nhờ linh hồn. Thân xác ngươi chỉ và đơn thuần chỉ là công cụ của linh hồn.Tâm trí ngươi là sức mạnh để làm cho thân xác hoạt chuyển. Như vậy cái ngươi có ở đây là một công cụ mạnh mẽ, được dùng để sáng tạo cái ước muốn của linh hồn.
Ước muốn của linh hồn là gì?
Thật vậy, nó là gì?
Tôi đâu có biết, tôi đang hỏi Ngài mà.
Ta không biết, ta đang hỏi ngươi.
Việc này có thể tiếp tục mãi sao?
Có đấy.
Chờ chút nhé: Mới nãy Ngài nói rằng linh hồn tìm cách để là Ngài.
Đúng vậy.
Vậy đó là ước muốn của linh hồn.
Theo một nghĩa rộng nhất, đúng vậy. Nhưng cái Ta này mà nó tìm cách để là thì lại rất phức tạp, rất đa diện, đa cảm, đa phương. Có cả hàng triệu phương diện về ta. Một tỷ, một trăm tỷ. Ngươi thấy không? Có cái nông cạn và sâu xa, có cái hơn và cái kém, cái tục và cái thiêng,cái ti tiện và cái thanh quý, ngươi thấy không?
Vâng, vâng, tôi thấy… cái lên, cái xuống, cái trái cái phải, cái đây cái đó, cái trước cái sau, cái tốt cái xấu…
Chính xác. Ta là Alpha và Omega. Đó không chỉ là một lời nói suông, hay một khái niệm tùy tiện. Đó là chân lý hiện tỏ.
Như vậy, khi tìm cách để ta là, linh hồn có một công việc lớn lao ở phía trước, một menu là khổng lồ để chọn. Và nó là điều nó đang làm ngay trong lúc này đây.
Chọn trạng thái là.
Đúng, và tiếp đó là tạo ra những điều kiện đúng và hoàn hảo trong đó, để tạo ra kinh nghiệm về điều ấy. vì thế, đúng là không có gì xảy ra cho ngươi hoặc qua ngươi nếu không phải là để hướng đến sự thiện cao nhất của chính ngươi.
Ngài muốn nói linh hồn tôi tạo ra mọi kinh nghiệm của tôi, bao gồm không chỉ những gì tôi đang làm, mà cả những điều đang xảy đên với tôi ư?
Chúng ta hãy nói rằng linh hồn dẫn dắt ngươi đến những cơ họi thích hợp và hoàn hảo để ngươi trải nghiệm đúng những gì ngươi định trải nghiệm. Ngươi thực sự trải nghiệm điều gì, điều đó tùy thuộc ở ngươi. Đó có thể là cái ngươi đã dự định trải nghiệm, hoặc cũng có thể là cái gì đó khác, tùy vào cái ngươi chọn.
Sao tôi lại chọn điều gì đó mà tôi không muốn trải nghiệm?
Ta không biết, tại sao ngươi lại chọn nhỉ?
Có phải Ngài muốn nói rằng đôi khi linh hồn ước một dằng, thân xác và tâm trí muốn một nẻo không?
Ngươi nghĩ sao?
Nhưng làm sao thân xác hay tâm trí đè lên linh hồn được? Không phải là linh hồn luôn luôn tìm được điều nó muốn hay sao?
Theo một nghĩa rộng, tinh thần của ngươi tìm kiếm cái giây phút vĩ đại, khi ngươi ý thức được về những điều nó ước muốn và kết hợp với chúng một cách vui vẻ. Nhưng tinh thần không bao giờ áp đặt ước muốn của nó trên cái phần thể lý, ý thức và hiện tại của ngươi.
Cha sẽ không áp đặt ý mình trên con. Đó là vi phạm chính bản chất của Người, và như thế hoàn toàn không thể được.
Con sẽ không áp đặt ý muốn của mình trên thánh thần. Đó là đi ngược lại bản chất của Người, và như thế hoàn toàn không thể được.
Thánh thần không áp đặt ý muốn của mình trên linh hồn ngươi. Điều ấy nằm ngoài bản chất của tinh thần. và như thế hoàn toàn không thể được.
Đây là nơi chấm dứt những cái không thể. Tâm trí rất thường tìm cách áp đặt ý muốn của nó trên thân xác – và thường là như thế. Tương tự, thân xác thường tìm cách kiểm soát tâm trí – và thường thành công.
Nhưng thân xác cùng tâm trí không phải làm gì để kiểm soát linh hồn cả - vì linh hồn hoàn toàn không cần đến chúng (chứ không như thân xác và tâm trí, chúng bị xiềng vào với linh hồn) và vì thế, linh hồn cho phép thân xác và tâm trí lúc nào cũng tự do theo cách của mình.
Thật vậy, linh hồn không có cách nào khác – vì nếu cái thực tại là do ngươi muốn sáng tạo, và qua đó biết được nó thực sự là ai, thì nó phải bắt đầu qua một hành vi tự do ý thức, chứ không phải một sự vâng phục vô thức.
Vâng phục không phải là sáng tạo, và do đó không bao giờ có thể tạo ra ơn cứu độ.
Vâng phục là một đáp ứng, trong khi sáng tạo và lựa chọn thuần túy, không bị chỉ đạo, không được yêu cầu.
Chọn lựa thuần túy sản sinh ra sự cứu độ thông qua việc sáng tạo thuần túy ý niệm cao nhất trong giây phút hiện tại.
Chức năng của linh hồn là xác định ước muốn của nó, chứ không phải áp đặt nó.
Chức năng của tâm trí là chọn giữa các giải pháp.
Chức năng của thân xác là hành động từ lựa chọn ấy.
Khi thân xác, tâm trí và linh hồn cùng sáng tạo, trong hòa hợp và hợp nhất thì Thượng đế trở thành xác phàm.
Khi sấy linh hồn biết được mình trong kinh nghiệm của chính nó. Khi ấy thiên đàng sẽ mừng vui.
Ngay lúc này, linh hồn ngươi một lần nữa tạo ra cơ hội cho ngươi để ngươi là, làm và có những gì nó muốn biết Người Mà Ngươi Thực Sự Là.
Linh hồn ngươi đã mang ngươi đến với những câu ngươi đang đọc lúc này đây – cũng như nó mang ngươi đến những lời lẽ khôn ngoan và sự thật trước đây.
Ngươi sẽ làm gì bây giờ? Ngươi sẽ chọn là gì?
Linh hồn ngươi chờ đợi và quan sát một cách hứng thú, như nó đã làm nhiều lần trước đây.
Tôi có hiểu Ngài không khi tôi nói rằng từ trạng thái là mà tôi chọn, thành công của tôi trên trần thế sẽ được xác định? Tôi vẫn đang muốn nói về nghề nghiệp của tôi ở đây.
Ta không quan tâm đến thành công của ngươi về mặt thế tục, chỉ có ngươi mới bận tâm điều đó.
Đúng là khi ngươi đạt đến một vài trạng thái hiện hữu nhất định nào đó trong một thời gian dài, thành công trong việc ngươi đang làm trong thế giới là điều đương nhiên. Nhưng ngươi không lo lắng về chuyện “kiếm sống”. Các bậc thầy đích thực đã chọn làm nên một cuộc sống, hơn là kiếm sống.
Từ một vài trạng thái hiện hữu sẽ vọt ra một đời sống rất phong phú, tràn đầy, rất huy hoàng, rất thỏa mãn, đên độ những của cải trần thế và thành công trong đời sẽ chẳng còn là mối quan tâm của ngươi nữa.
Cái oái oăm của cuộc đời là ngay khi của cải và thành công trần thế không còn là mối quan tâm của ngươi nữa, thì con đường lại rộng mở để chúng ùa đến với ngươi.
Hãy nhớ nhé, ngươi không thể có cái mà ngươi muốn, nhưng ngươi có thể trải nghiệm bất cứ những gì ngươi có.
Tôi không thể có cái mà tôi muốn ư?
Không.
Điều này Ngài nói trước đây rồi, ở ngay đầu cuộc nói chuyện. Nhưng tôi vẫn không hiểu. tôi nhĩ Ngài nói với tôi rằng tôi có thể có bất cứ những gì tôi muốn. “Ngươi nghĩ sao, hãy tin nhue vậy, và mọi điều sẽ được làm cho ngươi”, cùng những thứ khác.
Hai câu này không phải không nhất quán với nhau đâu.
Không à? Tôi cảm thấy chúng rất thiếu nhất quán.
Đó là vì ngươi thiếu hiểu biết.
Ái chà, tôi thừa nhận điều này. Đó là lý do tôi nói chuyện với Ngài đây.
Vậy thì ta sẽ giải thích. Ngươi không thể có bất cứ điều gì ngươi muốn. chính hành vi muốn gì đó đẫ đẩy nó ra xa ngươi, như Ta nói trước đây, trong chương một.
Này, có lẽ Ngài đã nói trước đây rồi, nhưng Ngài làm tôi quên mất nhanh thật.
Hãy cố theo cho kịp. ta sẽ trở đi, trở lại vào chi tiết. Hãy cố bám lấy nó. Chúng ta hãy trở lại một điểm ngươi đã hiểu rồi: ý nghĩ có khả năng sáng tạo. Đồng ý không?
Được.
Lời nói có tính sáng tạo, đồng ý chứ.
Hiểu rồi.
Hành động mang tính sáng tạo. Ý nghĩ, lời nói, hành động là ba cấp độ sáng tạo, ngươi vẫn theo kịp chứ.
Kịp mà.
Tốt, bây giờ hãy lấy “thành công trần thế” làm chủ đề ngay lúc này, vì đó là điều ngươi đang nói và đang hỏi.
Tuyệt lắm.
Bây giờ ngươi có suy nghĩ này không: “tôi muốn thành công về mặt đời sống trần thế”?
Đôi khi có.
Và ngươi thỉnh thoảng có nghĩ; “tôi muốn có nhiều tiền hơn”? Đúng.
Vì thế, ngươi không thể có cả thành công lẫn tiền bạc.
Tại sao không?
Vì vũ trụ không có lựa chọn nào ngoài việc đem đến cho ngươi sự thể hiện trực tiếp ý nghĩ của ngươi về nó.
Ý nghĩ của ngươi là: “Tôi muốn thành công trên trần thế”.
Ngươi hiểu chứ, sức mạnh sáng tạo giống như ông thần đèn. Lời nói của ngươi là mệnh lệnh, ngươi hiểu không?
Thế tại sao tôi không thành công hơn được nữa?
Ta nói rồi, lời nói của ngươi là mệnh lệnh. Bây giờ lời nói của ngươi là: “tôi muốn thành công”. Và vũ trụ nói “Được, ngươi muốn”.
Tôi vẫn không chắc mình hiểu chỗ này.
Hãy nghĩ theo cách này nhé. Từ “tôi’ là chìa khóa khởi động động cơ sáng tạo. Chúng là những câu khẳng định với vũ trụ. Những mệnh lệnh.
Bây giờ, bất cứ chữ gì đi sau chữ “tôi” (nó đưa ra công thức TÔI LÀ) đều hướng đến việc thể hiện ra trong thực tại vật lý.
Vì thế, “tôi” + “muốn thành công” tạo ra một người đang muốn thành công. “tôi” + “muốn tiền” phải tạo ra một người đang muốn tiền. Nó không thể tạo ra một thứ khác, vì ý nghĩ và lời nói đều có khả năng sáng tạo. các hành động cũng vậy. Và nếu ngươi hành động theo cách thức cho thấy ngươi muốn thành công và tiền bạc, thì khi ấy các ý nghĩ, lời nói và hành động của ngươi đều hòa hợp, và chắc chắn ngươi có được kinh nghiệm về sự muốn này.
Ngươi có thấy không?
Vâng, Ôi Thượng đế -Có thực nó xảy ra như thế không nhỉ?
Dĩ nhiên, ngươi là một kẻ sáng tạo rất quyền lực. Bây giờ giả như, nếu ngươi có một ý nghĩ, hoặc tuyên bố một câu, chỉ một câu thôi – trong giận dữ chẳng hạn, hay tuyệt vọng, có vẻ như ngươi không chuyển những ý nghĩ hay lời nói ấy thành hiện thực. Vì thế ngươi không phải lo lắng về những câu “mệt chết được”; hay “xuống hỏa ngục đi” hay tất cả những thứ khó nghe khác đôi khi ngươi nghĩ đến hay nói ra.
Không có chi. Nhưng nếu ngươi lặp lại một ý ghĩ, hoặc nói một câu nhiều lần – không chỉ một lần, hai lần, mà hàng chục, hàng trăm , hàng ngàn lần – ngươi có ý kiến gì không về sức mạnh sáng tạo của việc đó?
Một ý nghĩ hay lời nói được diễn đạt lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ trỏ nên đúng như thế - được thể hiện. Tức là được đẩy ra ngoài, nó trở nên thực tại thể lý của ngươi.
Ôi trời.
Đó chính là cái nó rất thường hay tạo ra – đau khổ tốt lành.
Ngươi yêu mến đau khổ ngươi thích bi kịch. Tức là nó hiện diện cho đến khi ngươi không yêu nó nữa. Sẽ đến một thời điểm nào đó trong cuôc tiến hóa của ngươi, khi ngươi thôi không yêu thích bi kịch nữa, thôi không yêu “câu chuyện” như ngươi đang sống qua nữa. Đó là lúc ngươi quyết định – cchur động chọn – thây đổi nó. Chỉ có điều hầu hết mọi người không biết phải làm sao. Bây giờ thì ngươi biết rồi đấy, để thay đổi hiện thực, chỉ cần thôi không suy nghĩ như thế nữa.
Trong trường hợp này, thay vì nghĩ “tôi muốn thành công”, “hãy nghĩ tôi thành công”.
Điều ấy với tôi giống như lời nói đối vậy.Tôi đàng tự nhạo mình nếu tôi nói thế. Tâm trí tôi sẽ hét lên: “mày nói cái quái quỉ gì vậy”.
Vậy thì nghĩ đến một ý nghĩ mà ngươi có thể chấp nhận được. “Thành công sẽ đến với mình bây giờ thôi”, hoặc “mọi sự đều đưa đến thành công cho mình”.
Hóa ra đây là cái mẹo đằng sau phương pháp khẳng định của nhóm Thời Đại Mới.
Các câu khẳng định chẳng có tác dụng gì đâu nếu chúng chỉ là lời khẳng định về điều ngươi muốn nó trở thành hiện thực. Chúng chỉ có tác dụng khi chúng là những khẳng định về một điều mà ngươi đã biết là hiện thực.
Lời khẳng định được cho là tốt nhất là câu khẳng định tạ ơn và thừa nhận. “xin cảm ơn Chúa đã đem thành công đến cho đời con”. Bây giờ, ý niệm đó, khi được nghĩ, được nói và hành động dựa vào, sẽ tạo ra những kết quả diệu kỳ - khi nó xảy đến từ hiểu biết thực, không phải từ một cố gắng tạo ra kết quả, mà từ một ý thức rằng các kết quả đã được tạo ra rồi.
Giêsu có được sự minh bạch này. Trước mỗi phép lạ, Ngài đều cảm ơn ta trước vì đã cho nó xảy ra. Ngài không bao giờ không có thái độ biết ơn, vì không bao giờ có chuyện điều Ngài tuyên bố lại không xảy ra. Ý nghĩ đó không bao giờ đi vào đầu Ngài được.
Ngài rất chắc chắn về Người Mà Mình là và mối quan hệ của Ngài với ta, đến độ mọi ý nghĩ, lời nói và hành động của Ngài đều phản ảnh ý thức ấy – cũng như ý nghĩ – lời nói và hành động của ngươi phản ảnh ý thức của ngươi.
Bây giờ, nếu có điều gì đó mà ngươi chọn để trải nghiệm trong đời đừng “muốn” nó nữa,hãy chọn nó.
Ngươi có chọn thành công về những việc trên cuộc sống trần thế không? Ngươi có chọn có nhiều tiền hơn không? Tốt. Vậy hãy chọn nó. Thật đấy. Chọn hết mình, đừng có nửa vời.
Nhưng ở giai đoạn phát triển của ngươi đừng ngạc nhiên nếu “thành công trên đời” không còn là mối quan tâm của ngươi nữa.
Thế điều ấy muốn nói gì?
Sẽ đến lúc trong cuộc tiến hóa của mọi linh hồn, khi ấy mối quan tâm chính không còn là sự sống còn của thân xác này nữa, mà là sự tăng tiến của tinh thần, không còn là việc đạt tới thành công trên đời nữa, mà là sự hiện thực hóa của Bản Ngã.
Theo ý nghĩa nào đó, đây là một thời gian rất nguy hiểm, nhất là ngay lúc đầu, vì thực thể cư ngụ ngay trong thân xác hiện giờ biết rằng nó chỉ là thế thôi: một hữu thể trong một thân xác – chứ không phải một hữu thể - thân xác.
Ở giai đoạn này, trước khi thực thể đang lớn ấy trưởng thành về quan điểm này, thường có một cảm giác như không còn lo lắng đến những chuyện trong thân xác nữa. Linh hồn quá phấn khích về việc cuối cùng cũng bị “khám phá”.
Tâm trí rời bỏ thân xác và tất cả chất thể của thân xác. Mọi thứ đều bị bỏ qua. Các mối quan hệ đều bị dẹp qua một bên. Các gia đình biến mất. Công việc chỉ xếp hàng thứ yếu. Các hóa đơn không được thanh toán. Bản thân cơ thể thậm chí không được nuôi dưỡng trong thời gian dài. Toàn bộ sự tập trung và chú ý của thực thể giờ chỉ ở linh hồn và các chất thể của linh hồn mà thôi.
Điều này có thể đưa đến một khủng hoảng ca nhân nghiêm trọng trong đời sống hàng ngày cảu hữu thể, mặc dù tâm trí không nhận ra một chấn thương nào. Nó đang lơ lửng trong hạnh phúc. Những người khác nói rằng ngươi đã mất trí – và theo một nghĩa nào đó, ngươi quả như thế thật.
Việc khám phá ra sự thật rằng đời sống chẳng có liên quan gì đến thân xác có thể tạo ra sự mất quân bình theo cách khác. Trong khi thoạt đầu thực thể ấy hành động như thể thân xác là tất cả những gì tồn tại, giờ đây nó lại hành đông như thể thân xác chẳng còn giá trị gì. Dĩ nhiên điều này không đúng, như thực thể chẳng bao lâu nữa sẽ nhớ lại (đôi khi một cách đau đớn).
Ngươi là một hữu thể có ba phần, bao gồm thân xác, tâm trí và tinh thần. Ngươi sẽ luôn luôn là hữu thể có ba phần, không chỉ khi ngươi còn sống trên trái đất mà thôi đâu.
Có những người đặt giả thuyết rằng khi chết, thân xác và tâm trí bỏ đi, thân xác và tâm trí không bỏ đi. Thân xác thay đổi hình thức, để lại phần đậm đặc nhất đằng sau, nhưng vẫn luôn giữ lấy cái vỏ bên ngoài. Tâm trí (ngươi đừng nhầm nó với bộ óc) cũng đi với ngươi luôn, hợp cùng tinh thần và thân xác thành một khối năng lượng có ba chiều kích, hay ba phương diện.
Nếu ngươi chọn trở về với cơ hội trải nghiệm này, mà ngươi gọi là cuộc sống trên trái đất, Bản Ngã thần linh của ngươi một lần nữa sẽ tự tách rời các chiều kích thực sự của nó thành cái mà ngươi gọi là thân xác, tâm trí và tinh thần. Quả thực, toàn bộ ngươi là năng lượng, nhưng có ba đặc tính phân biệt.
Khi ngươi quyết định cư ngụ trong một thân xác mới ở trên mặt đất này, thân xác siêu phàm của ngươi (như có người đã dặt tên cho nó) hạ thấp nhịp rung của mình – tự làm chậm nó lại từ một rung động quá nhanh không ai thấy được đến một tốc độ làm tạo ra khối lượng và vật chất. Vật chất thực này là sáng tạo của tư tưởng thuần túy – là công trình của tâm trí, khía cạnh tâm trí cao cấp của hữu thể ba phần của ngươi.
Vật chất này là sự đông đặc lại của hàng triệu tỷ , trăm ngàn tỷ đơn vị năng lượng, một khối khổng lồ - có thể kiểm soát được bằng tâm trí… ngươi thực là một bộ óc quá tuyệt; Khi các năng lượng nhỏ xíu này dung hết năng lượng của mình, chúng bị cơ thể đào thải, trong khi tâm trí tạo ra đơn vị mới. Tâm trí tạo ra chúng từ tư tưởng liên tục của nó về Người Mà Ngươi Là; Cơ thể siêu phàm “bắt lấy” ý nghĩ, có thể nói như vậy, và hạ thấp tần số rung của nhiều đơn vị năng lượng hơn (“kết tinh” chúng lại), và chúng trở thành vật chất – vật chất mới của ngươi. Bằng cách này, mọi tế bào trong cơ thể ngươi thay đổi sau vài năm. Ngươi hoàn toàn không còn là cùng một người như vài năm trước nữa.
Nếu ngươi có ý nghĩ về bệnh tật (hoặc liên tục giận dữ, oán ghét và tiêu cực), cơ thể ngươi sẽ diễn dịch những ý nghĩ ấy thành hình thể vật lý. Người khác sẽ nhìn thấy hình thái bệnh tật, ủ rũ này và họ sẽ nói: “là cái gì vậy”? Họ sẽ không biết rằng câu hỏi của họ chính xác đến mức nào đâu.
Linh hồn quan sát toàn bộ tấn kịch này diễn ra, năm này đến năm khác, tháng này tiếp tháng kia, ngày qua ngày, từng giây phút tiếp nối. Và linh hồn luôn nắm giữ sự thật về ngươi. Nó không bao giờ quên mất bản thiết kế, cái kế hoạch ban đầu, cái ý niệm nguyên thủy, ý nghĩ sáng tạo. Công việc của nó là nhắc nhở ngươi – tức là, nhắc nhở ngươi - để ngươi có thể một lần nữa nhớ lại Ngươi là Ai – và khi ấy chọn Người mà Ngươi lúc này Muốn là.
Bằng cách này, chu trình sáng tạo và cảm nghiệm, phác họa và hoàn thành, biết và trưởng thành trên cái không biết, tất cả tiếp diễn, cả trong hiện tại và mãi mãi.
Ồ.
Đúng, chính xác. Ồ, còn nhiều điều phải giải thích nữa, rất nhiều nữa. Nhưng không bao giờ nó được thực hiện hoàn toàn thậm chí trong cả một cuốn sách – thậm chí trong cả một đời người.Nhưng ngươi đã bắt đầu và thế là tốt. Chỉ cần nhớ điều này, cung như vị thầy vĩ đại của các ngươi wiliam Shakespeare đã nói: “hỡi Horatio, trên trời dưới đất còn biết bao điều mà triết học của anh còn chưa với tới được”.
Cho phép tôi hỏi Ngài vài câu hỏi chỗ này nhé? Chẳng hạn, khi Ngài nói tâm trí đi với tôi sau cái chết, điều đó có nghĩa rằng “nhân tính” của tôi có đi với tôi phải không? Tôi có biết được ở đời sau tôi là ai không?
Có… và cả người mà ngươi từng là nữa.Tất cả sẽ mở ra cho ngươi – bởi vì khi ấy biết sẽ có lợi cho ngươi.Bây giờ, ngay lúc này, biết không ích lợi gì.
Và đối với đời này, sẽ có một cuộc “kiểm toán” – một sự duyệt lại – chứ?
Không hề có phán xét trong cái mà ngươi gọi là đời sau. Ngươi thậm chí sẽ không được phép để tự xét đoán mình (vì ngươi hẳn sẽ tự cho mình điểm kém, xét từ sự xét đoán và không tha thứ mà ngươi tự dành cho mình trong đời này).
Không, không hề có sự kiểm toán nào. Cũng không có ai giơ ngón tay trỏ lên hoặc xuống. Chỉ có loài người là hay xét đoán, và vì ngươi là người, ngươi cho rằng ta cũng vậy. Nhưng, Ta không phải thế - và đó là một chân lý vĩ đại mà ngươi không thể nào chấp nhận.
Tuy nhiên, mặc dù không hề có phán xét ở đời sau, sẽ vẫn có cơ may để nhìn lại tất cả những gì ngươi đã nghĩ, đã nói và đã làm ở đây, và quyết định xem đó có phải là cái ngươi muốn chọn lần nữa không, dựa trên Người mà Ngươi Nói Ngươi là và Người Mà Ngươi Muốn là.
Có một giáo lý của truyền thống thần bí Đông phương, quay quanh học thuyết gọi là Kama loka – theo đó, vào lúc từ trần, mỗi người được cho một cơ hội để sống lại mọi ý nghĩ đã có, mọi lời từng được nói ra, mọi hành vi đã được thực hiện, không phải từ quan điểm của mình, mà từ quan điểm của những người chịu ảnh hưởng bởi chúng. Nói cách khác, chúng tôi đều trải nghiệm điều chúng tôi cảm thấy khi suy nghĩ, nói và làm điều chúng tôi đã làm rồi. Bây giờ chúng tôi được cho kinh nghiệm cảm nhận điều người khác cảm nghiệm trong mỗi thời khắc đó – và chính nhờ thước đo này, chúng tôi sẽ quyết định liệu chúng tôi có suy nghĩ, nói hoặc làm điều ấy nữa hay không. Ngài có nhận xét gì không?
Điều xảy ra trong đời ngươi sau này thì quá sức ngoại thường, không thể mô tả ở đây bằng những từ ngữ mà ngươi có thể hiểu được. Đó là vì kinh nghiệm này thuộc một chiều kích khác và nó thách đố việc mô tả có sử dụng những công cụ hạn chế trầm trọng như ngôn từ. Chỉ cần nói rằng ngươi có cơ hội duyệt lại lần nữa đời sống hiện tại của ngươi, không đau đớn, sợ hãi hay phán xét, với mục đích quyết định xem ngươi cảm thấy thế nào về kinh nghiệm của ngươi ở thời điểm này và ngươi muốn đi đâu từ đó.
Nhiều người trong các ngươi sẽ quyết định quay trở lại hiện tại này, trở về với thế giới của cái đậm đặc và tương đối này để có một cơ hội nữa trải nghiệm các quyết định và lựa chọn của họ về Bản Ngã ở cấp độ này.
Những người khác - một số ít – sẽ quay trở lại với sứ mạng khác. Các ngươi quay trở về với cái đậm đặc và vật chất với một sứ mạng cho linh hồn: đưa người khác ra khỏi sự đậm đặc và vật chất. Trên trái đất luôn có những người ở giữa các người đã chọn lựa như thế. Ngươi có thể xếp riêng họ ra ngay tức thì. Công việc của họ đã chấm dứt. Họ trở vế trái đất chỉ để giúp những người khác mà thôi. Đây là niềm vui của họ. Họ chẳng tìm kiếm gì ngoài việc phụng sự.
Ngươi không thể nào không nhận ra họ được. Họ ở khắp nơi, có nhiều người như thế hơn ngươi tưởng. Có thể là ngươi biết một người, hoặc nghe nói về một người.
Tôi là một người đó ư?
Không, nếu ngươi phải hỏi thì ngươi không phải là người như thế rồi. Một người như thế không đi hỏi ai cả. Chẳng có gì để hỏi.
Ngươi, con Ta, là một sứ giả trong cuộc đời này. Một người tiền trạm, một người đem tin, một người tìm kiếm và thông thường là một phát ngôn viên của sự thật. thế là đủ cho một đời rồi, hạnh phúc nhé.
Ô, tôi hạnh phúc. Nhưng tôi có thể luôn hy vọng thêm nữa;
Đúng, và ngươi sẽ như vậy; Ngươi sẽ luôn hy vọng thêm nhiều nữa. Nó nằm trong bản tính của ngươi mà. Nó là bản tính thần linh, luôn tìm kiếm điều hơn nữa.
Vì thế hãy tìm kiếm, bằng mọi phương tiện, hãy tìm kiếm.
Bây giờ ta muốn trả lời dứt khoát câu hỏi của ngươi đã đem ra khởi đầu phần nói chuyện này.
Hãy đi tới và làm những gì ngươi thực sự thích làm; Đừng làm gì khác; Ngươi có quá ít thời gian. Làm sao ngươi có thể nghĩ đến việc ãng phí một giây phút làm điều gì đó để kiếm sống mà ngươi không thích làm? Kiểu sống gì lạ vậy? Đó không phải là sống, đó là chết.
Nếu ngươi nói: “nhưng, nhưng…tôi có những người khác phải phụ thuộc vào tôi … con nheo nhóc…vợ thiếu thốn…” Ta sẽ trả lời: “nếu ngươi nhất quyết rằng cuộc đời ngươi là để lo cho điều mà thân xác ngươi đang làm thì ngươi không hiểu tại sao ngươi đến đây rồi. Ít nhất hãy làm gì đó hài lòng ngươi – điều gì đó nói lên Ngươi Là Ai”.
Khi ấy, ít ra ngươi có thể bước ra khỏi oán hận và giận dữ, để đến với những người mà ngươi cho rằng đang cản trở niềm vui của ngươi.
Điều gì thân xác ngươi đang làm không thể đáng giá thấp được. Nó quan trọng, nhưng không quan trọng theo cách ngươi suy nghĩ. Hành động của thân xác là nhằm phản ảnh một trạng thái hiện hữu, chứ không phải những nỗ lực để đạt tới một trạng thái hiện hữu.
Trong trật tự đúng của các sự việc, người ta không làm điều gì đó để được hạnh phúc, và vì thế, họ làm điều gì đó. Người ta không làm một vài việc gì đó để có lòng trắc ẩn. Họ có lòng trắc ẩn và vì thế, họ hành động theo một cách thức nào đó. Nơi một người có ý thức cao độ, quyết định của linh hồn đi trước hành động của cơ thể. Chỉ có những người vô ý thức mới tìm cách tạo ra một trạng thái của linh hồn ngang qua một điều gì đó mà thân xác đang làm.
Đây là điều được nhắm đến qua câu khẳng định: “đời sống của ngươi không phải là lo điều thân xác ngươi đang làm”. Nhưng đúng là những gì thân xác ngươi đang làm là một phản ảnh của điều mà cuộc đời ngươi đang lo.
Nó là một mâu thuẫn nan giải khác của cái linh thiêng.
Nhưng hãy biết điều này, nếu ngươi không hiểu được những điều khác:
Ngươi có quyền đối với niềm vui của ngươi, có con hay không có con,có vợ hay không có vợ.Hãy tìm kiếm nó; Hãy tìm ra nó. Và ngươi sẽ có một gia đình an vui, bất kể ngươi có kiếm được nhiều tiền hay không. Và nếu họ không vui, họ đứng dậy và lìa bỏ ngươi, khi ấy, hãy cho họ đi với lòng yêu mến, để tìm kiếm niềm vui của họ.
Mặt khác nếu ngươi tiến đến chỗ mà mọi thứ của thân xác ngươi không còn là điều ngươi quan tâm nữa thì khi ấy ngươi còn tự do nhiều hơn nữa để tìm kiếm niềm vui của ngươi – dưới đất cũng như trên trời. Thượng đế nói rằng hạnh phúc thì đúng – thật vậy, thậm chí hạnh phúc trong việc làm của ngươi nhữa.
Công việc trong đời ngươi là một lời khẳng định Ngươi Là Ai. Nếu không phải thế, tại sao ngươi đang làm nó?
Ngươi có cho rằng ngươi phải làm thế không?
Ngươi không phải làm bất cứ một điều gì.
Nếu Người Mà Ngươi Là là một người chu cấp cho gia đình bằng mọi giá, ngay cả phải hy sinh hạnh phúc của chính mình thì hãy yêu việc làm của ngươi, vì nó đang hỗ trợ cho ngươi trong việc sáng tạo một lời khẳng định sống động về Bản Ngã.
Nếu “Người Mà Ngươi là” là một phụ nữ đang làm một công việc chán ghét, để đáp ứng trách nhiệm như bà quan niệm, thì hãy yêu mến, yêu mến, hãy yêu mến công việc của mình, vì nó hoàn toàn ủng hộ hình ảnh của ngươi, quan niệm của ngươi về Bản Ngã.
Mọi thứ có thể yêu mến mọi thứ, vào lúc họ hiểu được điều họ đang làm và lý do để làm việc đó.
Không một ai làm bất cứ điều gì họ không muốn làm.
Chương 13
Làm thế nào để tôi có thể giải quyết một số vấn đề về sức khỏe của tôi lúc này? Tôi đang bị đủ thứ chứng mãn tính từ ba đời nay dồn lại. Tại sao tôi lại gặp tất cả các chứng tật ấy trong hiện tại – trong đời này?
Trước hết chúng ta hãy xác định thẳng thắn một điều, ngươi yêu mến chúng, hầu hết chúng. Ngươi sử dụng chúng một cách đáng nể để cảm thấy thương xót chính mình và để thu hút sự chú ý cho bản thân.
Trong vài trường hợp ngươi không yêu chúng, đó là chỉ vì chúng đi quá xa. Xa hơn là ngươi đã lường trước khi tạo ra chúng.
Bây giờ chúng ta hãy tìm hiểu điều có lẽ ngươi đã biết rồi: mọi bệnh tật là do bản thân tạo ra. Thậm chí các bác sỹ ngành y học cổ truyền hiện nay đang xem xét việc người ta tự làm mình bị bệnh như thế nào.
Hầu hết mọi người làm việc ấy hoàn toàn không ý thức.(Thậm chí họ còn không biết họ đang làm gì nữa). Vì thế khi họ mắc bệnh, họ không biết cái gì đã gây cho họ. họ cảm giác như cái gì đó rơi trúng họ, thay vì tự họ gây ra điều gì đó cho mình.
Chuyện này xaye ra vì hầu hết mọi người đang đi qua toàn bộ đời sống một cách vô ý thức – chứ không chỉ các vấn đề và hậu quả liên quan đến sức khỏe mà thôi đâu.
Người ta hút thuốc và tự hỏi tại sao mình lại bị ung thư.
Người ta ăn thịt và mỡ động vật, rồi thắc mắc tại sao mình bị đau tim.
Người ta tranh đua với người khác – một cách không khoan nhượng và trong tình trạng căng thẳng đến khó tin – rồi họ lại thắc mắc về chứng đột qụy của mình.
Sự thật không qúa hiển nhiên là hầu hết mọi người đều tự lo lắng đến chết đi được.
Lo lắng chính là hình thức tệ nhất của hoạt động tâm trí – chỉ đứng sau ghen ghét, là hoạt động tự phá hoại bản thân mình sâu sắc nhất. Lo lắng không có giá trị gì cả. Nó là năng lượng tâm trí bị lãng phí. Nó cũng tạo ra phản ứng sinh hóa làm hại cơ thể, tạo ra đủ thứ, từ khó tiêu đến tắc động mạch vành và vô số chuyện khác nữa.
Sức khỏe đã cải thiện hầu như lập tức khi lo âu chấm dứt.
Lo âu là hoạt động của một tâm trí không hiểu được mối liên kết giữa nó với ta.
Ghét là tình trạng tâm thần phá hoại nghiêm trọng nhất. nó đầu độc cơ thể và các hậu quả của nó hầu như không thể đảo ngược được.
Sợ hãi là đối nghịch của mọi điều ngươi là, và vì thế có một hiệu ứng ngược đến sức khỏe của tâm trí và cơ thể ngươi. Sợ hãi là lo âu được phóng đại.
Lo âu, ghen gét, sợ hãi – ba điều này cùng các phân nhánh của chúng: áy náy, cay đắng, mất kiên nhẫn,tham lam, tàn nhẫn, hay xét đoán và kết án – tất cả tấn công cơ thể cho đến từng tế bào. Không thể nào có một thân xác mạnh khỏe trong tình trạng này được.
Tương tự, mặc dù ở mức độ kém hơn, giả trá, buông thả và tham lam dẫn đến các bệnh lý, hoặc thiếu sức khỏe.
Mọi căn bệnh trước hết đều tạo ra trong tâm trí.
Làm sao có thể như vậy được? thế còn những tình trạng xảy ra từ một tình trạng khác thì sao? Cảm cúm hay AIDS chẳng hạn.
Không có điều gì xảy ra trong đời ngươi – không có gì – mà trước hết lại không phải là một ý nghĩ. Ý nghĩ giống như cục nam châm, thu hút các hiệu quả về với ngươi. Có thể suy nghĩ không phải lúc nào cũng rõ ràng, và như vậy mang tính nhân quả hiển nhiên, chẳng hạn: “tôi sẽ hợp đồng với một căn bệnh hiểm nghèo”. Ý nghĩ có thể, và thường tỏ ra tinh vi hơn như thế nhiều. (“tôi không đáng sống”). (“Đời tôi sao rối bung lên thế này”) (“tôi thua rồi”) (“Chúa phạt tôi”) (“Tôi mệt mỏi với đời tôi quá rồi”).
Ý nghĩa là một dạng năng lượng rất tinh vi nhưng cực kỳ hành mạnh. Lời nói ít ting vi, nhưng đậm đặc hơn. Hành động là hình thức năng lượng đậm đặc nhất.. hành động năng lượng có hình thức vật lý nặng, trong chuyển động nặng. Khi suy nghĩ, nói và hành động theo một quan niệm tiêu cực, thí dụ: tôi bị thua”, ngươi đưa khối năng lượng sáng tạo khổng lồ vào hoạt động. không có gì đáng ngạc nhiên nếu ngươi bị căm. Đó có lẽ là điều nhẹ nhất.
Thật rất khó mà đảo ngược các hiệu ứng của ý nghĩ tiêu cực, một khi chúng đã có hình thức vật lý. Không phải là không thể được – nhưng rất khó khăn. Nó cần đến một hành vi của lòng tin đặc biệt. Nó cần đến niềm tin mạnh mẽ vào sức mạnh tích cực của vũ trụ - dù ngươi gọi đó là Thượng đế, Nguyên Nhân Trước Hết, Sức Mạnh Nguyên Thủy, hay cái gì khác.
Các thầy thuốc có một lòng tin như thế. Đó là lòng tin thẳng tiến vào trong cái Biết Tuyệt Đối. Họ biết rằng ngươi được nhằm để trở nên toàn vẹn, hoaqnf tất và hoàn hảo trong giây phút này. Sự biết này cũng là một ý nghĩ – và là ý nghĩ rất hùng mạnh. Nó có sức mạnh dời núi chuyển non – huống hồ là các phân tử trong cơ thể ngươi. Đó là lý do tại sao thầy thuốc có thể chữa bệnh, thậm chí ở khoảng cách rất xa.
Ý nghĩ không biết đến khoảng cách. Ý nghĩ du hành quanh thế giới và phóng vào vũ trụ còn nhanh hơn một lời ngươi nói. “Xin chỉ nói một lời, và người hầu của tôi sẽ lành bệnh”. Và đã xảy ra như thế, vào cùng giờ đó, ngay cr khi câu nói của ông ta chấm dứt. Đó là đức tin của viên bách quản.
Nhưng các ngươi đều là phong hủi trong tâm trí. Tâm trí các ngươi bị gặm nhấm bởi các ý nghĩ tiêu cực. Một số ý nghĩ ấy áp đặt trên các ngươi. Phần lớn trong đó lại là các ngươi thực sự tạo ra – gợi lên – và rồi lại tích trữ và thưởng thức hàng giờ, hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng, thậm chí hàng năm trời.. còn các ngươi lại thắc mắc tại sao mình bệnh.
Ngươi có thể “giải quyết một số vấn đề sức khỏe”, như ngươi nói đó, bằng cách giải quyết các vấn đề trong suy nghĩ của ngươi. Đúng vậy, ngươi có thể chữa lành một số hiện trạng mà ngươi có được (hoặc đã tự làm với mình), cũng như ngăn ngừa các vấn đề nghiêm trọng mới không cho phát triển nữa. Và ngươi có thể làm được điều này bằng cách thay đổi suy nghĩ của mình.
Ngoài ra Ta ghét phải giả thiết như vậy, vì nó nghe quá trần tục khi có thể nói là đến từ Thượng đế, nhưng – vì Đấng tối cao, hãy tự chăm sóc mình cho tốt hơn đi.
Ngươi để mặc thân xác ngươi mục ruỗng ra, chăng thèm chú ý gì đến nó, cho đến khi ngươi nghi ngờ có gì đó trục trặc rồi. Ngươi không hề làm gì để bảo trì hoặc ngăn ngừa cả. Ngươi chăm sóc chiếc xe của mình kỹ hơn cơ thể mình – và đó không phải là nói quá đâu.
Ngươi không chỉ không ngăn ngừa các suy sụp bằng việc kiểm tra định kỳ, đến bác sỹ một năm một lần và sử dụng các liệu pháp và dược phẩm được cấp (tại sao ngươi đi đến bác sỹ, nhờ họ chẩn đoán, rồi lại không dùng thuốc họ cấp cho? Ngươi trả lời giùm ta câu hỏi này đi) – Ngươi cũng ngược đãi cơ thể mình trong thời gian giữa những lần khám bệnh ấy nữa.
Ngươi không tập thể dục, vì thế cơ thể ngươi mau chóng béo phì và tệ hơn, yếu đi vì không sử dụng đến.
Ngươi không nuôi dưỡng có thể một cách hợp lý, vì thế còn làm cho nó yếu đi hơn nữa.
Thế rồi ngươi bơm đầy nó những độc chất và những thứ cực kỳ ngớ ngẩn làm thực phẩm. Nhưng cỗ máy kỳ diệu này vẫn chạy cho ngươi. Nó vẫn lết đi, dũng cảm lăn bánh trong khi đối diện với thực trạng sát nhân này.
Thật là kinh khủng. Các điều kiên mà ngươi yêu cầu cơ thể ngươi phải sống trong đó thật kinh khủng. Nhưng ngươi chẳng muốn làm gì về điều đó cả. Ngươi sẽ đọc những lời này, gật đầu trong sự đồng ý đầy nuối tiếc, và tiếp tục quay lại lối sống ngược đãi đó. Ngươi có biết vì sao không?
Tôi sợ hỏi Ngài rồi.Vì ngươi không muốn sống nữa.
Có lẽ đó là một bản án khắc nghiệt.
Nó không nhằm khắc nghiệt, cung không nhằm kết án. “Khắc nghiệt” là một hạn từ tương đối, một phán quyết ngươi đặt vào lời nói. “Bản án” ngụ ý tội lỗi và “tôi lỗi” ngụ ý sự sai. Không có gì sai ở đây, vì thế cũng chẳng có tội hay bản án.
Ta chỉ khẳng định sự thật đơn giản, cũng như mọi lời khẳng định sự thật, nó có đặc tính đánh thức ngươi dậy. Một số người không thích được đánh thức, hầu hết người ta không thích. Họ thích ngủ hơn.
Thế giới đang trong điều kiện mà nó đang ở, vì thế giới đầy những người mộng du.
Còn về lời khẳng định của Ta, Có gì trong đó không thật nào? Ngươi không hề có ý muốn sống. Ít nhất ngươi không có cho đến lúc này.
Nếu ngươi bảo Ta ngươi đã có một “cuộc hoán cải tức thời”, Ta sẽ xem lại lời tiên đoán của ta về điều ngươi làm lúc này.Ta thừa nhận rằng lời tiên đoán của Ta dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ.
…Nó cũng nhằm để đánh thức ngươi dậy. Đôi khi, khi một người đã ngủ quá sâu, ngươi phải lay họ một chút.
Trong quá khứ, Ta thấy rằng ngươi chẳng muốn sống bao nhiêu. Bây giờ ngươi có thể phủ nhận điều đó, nhưng trong trường hợp này thì việc ngươi làm có tiếng nói mạnh hơn lời ngươi nói.
Nếu ngươi từng châm một điếu thuốc trong đời mình – chưa nói đến việc một gói trong mỗi ngày, trong hai mươi năm như ngươi đã làm – thì ngươi quả rất ít muốn sống. Ngươi không quan tâm đến điều ngươi làm cho cơ thể mình.
Nhưng tôi đã ngừng hút hơn mười năm rồi.
Chỉ là sau hai mươi năm trừng phạt cơ thể một cách độc ác. Và nếu ngươi đã từng đưa rượu vào cơ thể mình, ngươi quả rất ít muốn sống.
Tôi uống rất điều độ mà.
Cơ thể không được nhắm để đưa rượu vào, nó làm tổn thương tâm trí.
Nhưng Giêsu cũng uống rượu đấy thôi; Ông ấy còn đi đến tiệc cưới và hóa nước thành rượu nữa.
Thì có ai nói Giêsu là người hoàn hảo đâu?
Ôi Thượng đế.
Kìa, ngươi đang khó chịu với ta phải không?
Chà, còn xa tôi mới khó chịu với Thượng đế. Tôi muốn nói như vậy là hơi quá kiêu ngạo, phải không? Nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể đi tiếp chuyện này xa hơn một chút. Ba tôi dạy tôi, “mọi thứ nên điều độ”. Tôi nghĩ tôi đã làm được điều đó trong vấn đề rượu chè đấy.
Cơ thể có thể dễ dàng phục hồi chỉ từ sự lạm dụng vừa phải mà thôi. Vì thế câu nói ấy có ích đấy. Tuy nhiên Ta vẫn giữ nguyên lời khẳng định ban đầu: cơ thể không được nhắm để hấp thu rượu.
Nhưng ngay cả một số loại thuốc cũng chứa cồn mà.
Ta không hề kiểm soát cái mà các ngươi gọi là thuốc. ta chỉ ở lại với lời khẳng định của ta.
Ngài quả là cứng nhắc đấy.
Xem kìa, sự thật là sự thật. Bây giờ nếu có ai đó nói rằng: “Một chút xíu rượu chẳng làm hại bạn đâu”. Và đặt câu ấy trong bối cảnh sự sống như ngươi đang có bây giờ, ta sẽ phải đồng ý với họ. Điều đó không thay đổi được sự thật của điều ta đã nói. Nó chỉ cho phép ngươi bỏ qua sự thật ấy mà thôi.
Nhưng ngươi hãy xem kỹ điều này, hiện nay loài người các ngươi mặc lấy thân xác mình từ năm mươi đến tám mươi năm. Một số có thể sống lâu hơn, nhưng không nhiều. một số ngừng hoạt động sớm hơn, nhưng không phải đa số, ngươi đồng ý chuyện này không?
Có, đúng vậy.
Tốt rồi, Vậy là chúng ta có một điểm xuất phát toota cho cuộc thảo luận. Bây giờ nhé, khi Ta nói Ta có thể đồng ý với câu khẳng định “một chút rượu sẽ không làm hại bạn”,Ta đánh giá câu này bằng việc thêm vào “trong bối cảnh cuộc sống như ngươi đang sống bây giờ”. Ngươi thấy đấy, những người như các ngươi dường như thỏa mãn với đời sống như các ngươi sống bây giờ. Nhưng ngươi có thể ngạc nhiên khi biết rằng sự sống được nhắm đến để diễn ra theo một cách thức hoàn toàn khác. Và cơ thể ngươi được thiết kế để tồn tại lâu hơn nhiều.
Thật không?
Thật.
Lâu hơn bao nhiêu?
Kéo dài vô tận.
Nghĩa là sao nhỉ?
Có nghĩa là, con ơi, cơ thể con được thiết kế kéo dài mãi mãi.
Mãi mãi ư?
Đúng hãy đọc điều này: “mãi mãi”.
Ngài nói chúng tôi không bao giờ được dự kiến là phải chết?
Ngươi không bao giờ chết thật. Sự sống là vĩnh cửu. Ngươi là kẻ bất tử, ngươi không bao giờ chết thật. Ngươi chỉ thay đổi hình thức thôi. Thậm chí ngươi không phải làm điều đó nữa. Ngươi đã quyêt định như thế, chứ Ta thì không. Ta đã làm cho các ngươi những thân xác trường tồn vĩnh cửu. Ngươi có thực sự nghĩ rằng điều tốt nhất Thượng đế có thể làm được là một thân xác chỉ có thể tồn tại 60,70,80 năm trước khi tan rã không? Ngươi có tưởng tượng đó là giới hạn khả năng của ta không?
Tôi chưa bao giờ suy nghĩ kiểu này, đúng vậy…
Ta dựng nên thân xác trác tuyệt của các ngươi để nó tồn tại mãi mãi. Và người đầu tiên trong các ngươi quả là đã sống trong một thân xác hầu như không hề có đau đớn, không phải sợ cái mà bây giờ các ngươi gọi là chết.
Trong huyền thoại tôn giáo của các ngươi, các ngươi đã biểu tượng hóa ký ức trong từng tế bào của các ngươi về những con người phiên bản đầu tiên ấy bằng cách gọi họ là Addm và Eva. Dĩ nhiên trên thực tế có nhiều hơn hai người.
Thoạt tiên ý định của ta là để các ngươi, những linh hồn kỳ diệu, có một cơ hội biết được Bản Ngã của mình như là Những Người Mà Các Ngươi Thực Sự Là, tong qua những trải nghiệm có được qua thân xác trong thế giới tương đối – như Ta nhiều lần giải thích trước đây.
Việc này thực hiện bằng cách làm chậm lại tốc độ khôn dò của mọi rung động (hình thức tư tưởng) để tạo ra vật chất – bao gồm cả chất thể mà các ngươi gọi là thân xác.
Sự sống tiến hóa qua một chuỗi những bước trong một cái nháy mắt mà các ngươi bây giờ gọi là hàng tỷ năm. Và đến giây phút nọ, các ngươi xuất hiện, từ trong biển cả, nước sự sống, tiến lên đất liền và có hình dạng như đang có bây giờ.
Vậy là các nhà tiến hóa đúng rồi.
Ta thấy khá buồn cười – thực sự chỗ này là nguồn gốc cho những chuyên khôi hài – là loài người các ngươi có một nhu cầu bẻ ngoặt mội thứ thành sai và đúng. Các ngươi không bao giờ nghĩ đến chuyện các ngươi đã tạo ra những nhãn hiệu ấy để giúp các ngươi định nghĩa vật chất – và Bản Ngã của mình.
Các ngươi cũng không hề nghĩ đến (ngoại trừ nghững bộ óc tinh tế nhất nơi các ngươi) rằng một sự vật có thể vừa đúng vừa sai. Rằng chỉ trong thế giới tương đối, các sự vật mới là cái này hay cái khác.Trong thế giới của tuyệt đối, thế giới của thời gian phi thời gian, mọi sự là mọi sự.
Không hề có đực và cái. Không có trước và sau, không có nhanh châm, đây và đó, trên và dưới, trái hay phải, và không có đúng và sai.
Các phi hành gia và các phi công vũ trụ có được cảm giác về điều này. Họ hình dung họ được bắn lên trên để ra ngoài vũ trụ, và khi ra ngoài rồi, họ mới thấy rằng họ đang nhìn lên trái đất. Hoặc có thể họ đang nhìn xuống trái đất. Nhưng vậy thì, mặt trời ở đâu? Trên? dưới? không; Ở đằng kia kìa, bên trái. Thế là thình lình một sự vật không ở trên cũng không ở dưới, nó ở bên cạnh…và mọi định nghĩa biến mất.
Trong thế giới của Ta cũng vậy – thế giới của chúng ta, thế giới thực của chúng ta. Mọi định nghĩa biến mất, khiến rất khó nói chuyện về địa hạt này bằng những từ định nghĩa,
Tôn giáo là cố gắng của các ngươi nhằm nói về điều không thể nói. Nó làm việc này không tốt chút nào.
Không, hỡi con của Ta, các nhà tiến hóa không đúng. Ta tạo ra mọi sự đây – mọi sự - trong một cái chớp mắt, như các nhà theo thuyết sáng tạo đã nói, trong một tích tắc. và …nó xảy ra một quá trình tiến hóa kéo dài hàng tỷ tỷ cái mà các ngươi gọi là năm, cũng như các nhà tiến hóa đã khẳng định.
Cả hai đều “đúng”. Cũng như khám phá của các phi hành gia, chuyện ấy tùy thuộc vào cách ngươi nhìn vào nó như thế nào.
Nhưng câu hỏi thực sự là: một tích tắc thần thiêng hàng tye năm – đâu là sự khác biệt? Ngươi có thể đơn giản đồng ý rằng về một số câu hỏi của cuộc sống, màu nhiệm quá lớn đến độ ngươi không thể nào giải quyết không? Tại sao không giữ nguyên màu nhiệm như một điều thiêng thánh? Và tại sao không cho phép cái thiêng thánh và để mặc nó như vậy?
Tôi cho rằng chúng tôi, tất cae mọi người đều có một nhu cầu hiểu biết không bao giờ chán.
Nhưng ngươi biết rồi mà; Ta vừa bảo ngươi đấy; Nhưng ngươi không muốn biết Sự Thật, ngươi chỉ muốn biết sự thật như ngươi hiểu nó. Đây là rào cản lớn nất ngăn cản sự giác ngộ của ngươi. Ngươi cho rằng ngươi biết sự thật rồi. Ngươi cho rằng ngươi đã hiểu nó như thế nào rồi. Thế nên ngươi đồng ý với mọi thứ ngươi nhìn, nghe hoặc đọc, nếu chúng rơi vào trong phạm trù hiểu biết của ngươi và gạt bỏ những gì không phù hợp, và ngươi gọi thế là học tập.
Ngươi gọi thế là mở ra với các lời giảng dạy. Than ôi, ngươi không thể nào mở ra với lời giảng dạy, bao lâu ngươi còn đóng kín với mọi sự, ngoại trừ sự thật của chính ngươi.
Như vậy chính cuốn sách này sẽ được một số người gọi là báng bổ - là công trình của ma quỷ.
Nhưng với những ai có tai để nghe, hãy để họ lắng nghe.
Ta bảo ngươi điều này: ngươi không được nhắm để chết. Hình thể vật lý của ngươi được tạo thành như một sự thuận tiện tuyệt vời, một công cụ kỳ diệu, một cỗ xe sáng chói cho phép ngươi cảm nhận thực tại mà ngươi đã tạo ra bằng tâm trí của mình, nhờ đó ngươi có thể biết được Bản Ngã mà ngươi tạo ra trong linh hồn mình.
Linh hồn thai nghén, tâm trí sáng tạo, thân xác trải nghiệm. Vòng tròn được hoàn tất. Khi ấy linh hồn biết chính nó trong kinh nghiệm của chính mình. Nếu nó không thích điều nó đang cảm nghiệm (xúc cảm), hoặc ước muốn một kinh nghiệm khác vì lý do bất kỳ, nó chỉ đơn giản thai nghén một kinh nghiệm mới về Bản Ngã và đúng theo nghĩa đen, nó đổi ý.
Chẳng mấy chốc, cơ thể sẽ nhận ra mình đang ở trong một kinh nghiệm mới. (câu nói: “Ta là sự phục sinh và sự sống” là một thí dụ cho điều này). Ngươi nghĩ Gieesssu đã làm việc ấy như thế nào? Hay ngươi không tin chuyện ấy đã xảy ra? Tin đi, có xảy ra rồi đấy.
Nhưng chuyện này cũng vẫn thế: Linh hồn không bao giờ lấn át thân xác hoặc tâm trí. Ta đã làm nên ngươi như một hữu thể ba-trong-một. Ngươi là ba hữu thể trong một, được dựng nên hình ảnh và giống ta.
Ba khía cạnh của Bản Ngã không bất bình đẳng với nhau theo bất cứ cách nào. Mỗi khía cạnh cóa một chức năng, nhưng không có chức năng nào lớn hơn chức năng nào, và cũng không có cái nào hoạt đông trước cái khác. Tất cả đều liên hệ lẫn nhau trong một xu hướng hoàn toàn bình đẳng.
Thai nghen, sáng tạo, trải nghiệm. Ngươi sáng tạo điều ngươi thai nghén, ngươi trải nghiệm điều ngươi sáng tạo và ngươi thai nghén điều ngươi trải nghiệm.
Đó là lý do tại sao người ta nói rằng, nếu ngươi có thể khiến thân xác ngươi cảm nghiệm được một điều gì (chẳng hạn, sự giàu có) thì chẳng mấy chốc ngươi sẽ có cảm giác về điều đó trong linh hồn.Nó sẽ nhận thức về chính nó theo một hướng mới (giàu), và như thế trình bày cho tâm trí một ý nghĩ mới về điều đó. Từ ý nghĩ mới sẽ vọt ra kinh nghiệm mới và thân xác bắt đầu sống một thực tại mới như một tình trạng ổn định của hữu thể.
Thân xác, tâm trí và linh hồn (tinh thần) các ngươi là một.
Trong vấn đề này, ngươi là một tiểu vũ trụ của ta – là tất Cả linh Thiêng, là Mọi Sự Thánh, là Tổng và Nội Dung. Bây giờ ngươi thấy được Ta là khởi đầu và kết thúc của mọi loài, là alpha và omega như thế nào.
Bây giờ Ta sẽ giải thích cho ngươi phép màu nhiệm tối thượng: đó là mối quan hệ chính xác và thực sự của ngươi với Ta.
NGƯƠI LÀ MÌNH TA.
Thân thể của ngươi như thế nào đối với tâm trí và linh hồn, thì ngươi cũng như vậy đối với tâm trí và linh hồn của Ta. Vì thế:
Mọi điều ta cảm nghiệm, ta cảm nghiệm qua ngươi.
Cũng như thân xác, tâm trí và tinh thần của ngươi là một, thì cảu ta cũng vậy.
Bởi thế cho nên, Gieessu Nazareth, trong số nhiều người đã hiểu được màu nhiệm này, đã nêu lên một sự thật bất biến khi ông nói: “Ta và Cha là một”.
Bây giờ ta bảo ngươi hay: có những sự thật còn lớn hơn điều này, mà một ngày kia ngươi sẽ được biết riêng. Vì cũng như ngươi là thân xác của Ta, Ta cũng là thân xác của người khác.
Ngài muốn nói Ngài không phải là Thượng đế?
Đúng ta là Thượng đế, như ngươi bay giờ hiểu về Ông Ta. Ta là Nữ Thượng đế, như ngươi bây giờ hiểu về Bà Ấy. Ta là Đấng Thai Nghén, Đấng Sáng tạo Mọi Sự, như ngươi bây giờ biết và cảm nghiệm, và các ngươi là Con ta… cũng như Ta là Con của một người khác.Ngài đừng có nói với tôi rằng ngay cả Thượng đế cũng có một Thượng đế nhé?
Ta đang nói với ngươi rằng nhân thức của ngươi về thực tại tối thượng còn bị giới hạn hơn ngươi tưởng, và Sự Thật ấy còn vô hạn hơn ngươi có thể hình dung.
Ta đang đem cho ngươi một chút xíu cái nhìn thoáng vào cõi vô hạn – và tình yêu vô hạn. (Đó là cái nhìn thoáng và rộng lớn hơn mà ngươi không thể có được trong thực tại của ngươi. Ngươi khó có thể có được nó).
Chờ tôi chút nhé. Ngài nói rằng ở đây không phải là tôi đang nói chuyện thực sự với Thượng đế sao?
Ta nói với ngươi rồi – Nếu ngươi quan niệm về Thượng đế như là đấng sáng tạo và là chủ ngươi – thậm chí như ngươi là người sáng tạo và là chủ của thân xác ngươi vậy. – thì Ta là Thượng đế theo cách hiểu của ngươi. Và ngươi đang nói chuyện với Ta, đúng vậy. Đây là một cuộc trò chuyện thú vị đấy chứ, phải không?
Thú vị hay không chưa nói đến, tôi chỉ nghĩ tôi đang nói chuyện với Thượng đế thật. Thượng đế của các Thượng đế. Ngài biết đấy – người đứng đầu, trưởng nhóm ấy.
Ngươi đang nói với người ấy đấy. Tin Ta đi, ngươi vẫn đang nói chuyên đấy.
Nhưng Ngài lại nói rằng có một người nào đó ở trên Ngài trong cái thang bậc sự vật này.
Ngay bây giờ chúng ta đang cố làm một điều không thể, đó là nói về cái không thể nói.Như ta đã nói, đó là điều ton giáo kiếm tìm. Để Ta xem có thể tìm được cách nào để tóm tắt chuyện này không nhé.
Mãi mãi thì lâu hơn là ngươi biết. Vĩnh cửu thì lâu hơn mãi mãi. Thượng đế thì lớn hơn điều ngươi hình dung. Thượng đế là năng lượng mà ngươi gọi là sự tưởng tượng. Thượng đế là sáng tạo, Thượng đế là ý nghĩ đầu tiên, và Thượng đế là kinh nghiệm sau cùng, Thượng đế là mọi thứ nằm ở giữa.
Nếu ngươi từng nhìn vào một kính hiển vi cực mạnh, hoặc xem những tấm hình hay đoạn phim về hoạt động của phân tử, và nói: “Trời đất ơi, có cả một vũ trụ trong đó. Và đối với cái vũ trụ đó, tôi, người quan sát lúc này đây, hẳn có cảm giác như Thượng đế”. Ngươi từng nói như vậy, hoặc có kinh nghiệm như vậy chưa?
Vâng, tôi tưởng mọi người có suy nghĩ đều nói như vậy.
Thật vậy đó, ngươi đã tự cho mình một thoáng nhìn vào cái mà Ta đang trình bày cho ngươi ở đây.
Ngươi sẽ làm gì nếu ta bảo với ngươi rằng thực tại này, mà ngươi vừa mới nhìn thoáng qua đó, sẽ không bao giờ chấm dứt?
Xin giải thích điều đó. Tôi xin Ngài giải thích điều đó giùm tôi.
Hãy lấy phần nhỏ nhất của vũ trụ mà ngươi có thể tưởng tượng ra được. hãy hình dung mẩu vật thể nhỏ xíu, nhỏ xíu này.
Được rồi.
Bây giờ hãy cắt nó ra làm đôi.
Rồi.
Ngươi được gì?
Hai nửa nhỏ hơn.
Chính xác, bây giờ lại cắt chúng ra làm đôi. Bây giờ thì sao?
Hai nửa nhỏ hơn.
Đúng rồi, nào, lần nữa, rồi lần nữa,còn lại gì nào?
Các mảnh nhỏ hơn và nhỏ hơn mãi.
Đúng, nhưng khi nào nó dừng lại? Ngươi có thể chia nhỏ ra bao nhiêu lần cho đến khi nó không còn tồn tại nữa?
Tôi không biết. Chắc là nó không bao giờ biến mất.
Ngươi nói rằng ngươi không bao giờ có thể hoàn toàn phá hủy nó? Ngươi chỉ có thể thay đổi hình dạng nó mà thôi?
Chắc vậy.
Ta bảo ngươi điều này: ngươi vừa mới học được bí mật của mọi sự sống, và vừa mới nhìn vào trong cái vô hạn, bây giờ Ta muốn hỏi ngươi một câu.
Được.
Điều gì làm ngươi nghĩ rằng cái vô tận chỉ đi theo một hướng?
…như thế, không hề có kết thúc đi lên, cũng không hề có kết thúc đi xuống.
Không có lên hoặc xuống, nhưng Ta hiêủ ý ngươi.
Nhưng nếu không có kết thúc cho cái nhỏ thì cũng không có kết thúc cho lớn.
Chính xác.
Nhưng nếu không có kết thúc cho cái lớn, thì không hề có cái lớn nhất. Nghĩa là theo nghĩa rộng nhất, không hề có Thượng đế.
Hoặc có lẽ, Tất cả nó là Thượng đế và không còn gì khác nữa.
Ta bảo ngươi điều này: TA LÀ CÁI TA LÀ.
Và NGƯƠI LÀ CÁI NGƯƠI LÀ. Ngươi không thể không là.
Ngươi có thể thay đổi hình thức những gì ngươi muốn, nhưng không thể không là. Nhưng ngươi có thể không biết Người Mà Ngươi Là – và khi thất bại trong chuyện này, ngươi chỉ kinh nghiệm được một nửa của nó.
Đó sẽ là hỏa ngục.
Chính xác. Nhưng ngươi không buộc phải như thế mãi mãi. Chuyện phải làm để kéo ngươi ra khỏi hỏa ngục – ra khỏi sự không biết – là biết lại lần nữa.
Có nhiều cách và nhiều nơi (chiều kích) để ngươi có thể làm được điều này.
Ngươi hiện giờ đang ở trong một trong các chiều kích ấy. Theo cách hiểu của ngươi, nó gọi là chiều kích thứ ba.
Còn nhiều chiều kích nữa chứ?
Ta chưa bảo ngươi trong Vương Quốc của Ta, có nhiều chỗ ở hay sao? Ta không bảo với ngươi như thế nếu nó không phải như thế.
Vậy thì không hề có hỏa ngục – tôi muốn nói rằng không hề có một nơi chốn thực hay một chiều kích nào mà chúng tôi sẽ bị kết án đời đời ở đó.
Mục đích của chỗ đó là gì?
Nhưng ngươi luôn bị giới hạn bởi sự biết của ngươi – vì ngươi – chúng ta – là một hữu thể sựu sáng tạo.
Ngươi không thể là cái ngươi không biết Bản thân ngươi là.
Đó là lý do tại sao ngươi được ban cho sự sống này – để ngươi có thể biết về mình trong trải nghiệm của ngươi. Khi ấy ngươi có thể nhận thức về bản thân mình như Người Mà Ngươi Thực Sự Là, và sáng tạo chính mình như điều mà ngươi trải nghiệm – và chu trình lại thêm một lần nữa hoàn tất, chỉ có điều là lớn hơn trước.
Và như thế, ngươi ở trong một tiến trình tăng trưởng, hoặc như Ta đã nói trong suốt cuốn sách này, một tiến trình trở thành.
Không hề có giới hạn cho điều ngươi có thể trở nên.
Ngài muốn nói rằng, tôi thậm chí có thể trở nên – cho phép tôi nói nhé? – Một Thượng đế…giống như Ngài?
Ngươi nghĩ sao?
Tôi chăng rbieets nữa.
Ngươi không thể cho đến khi ngươi làm. Hãy nhớ đến tam giác – Ba Ngôi Thánh: tinh thần, tâm trí và thân xác. Nhận thức, Sáng tạo, Kinh nghiệm. Hãy nhớ khi sử dụng biểu tượng:
THÁNH THẦN = GỢI HỨNG = THAI NGHÉN Ý TƯỞNG
CHA = LÀM CHA = SÁNG TẠO
CON = CON CÁI = KINH NGHIỆM
Con khing nghiệm cái sáng tạo của ý nghĩ, và ý nghĩ được thai nghén bởi Thánh Thần.
Ngươi có thể nhận thức về bản thân ngươi như một ngày kia sẽ là một Thượng đế không?
Trong những giây phút man dại nhất của tôi.
Tốt, vì ta bảo ngươi điều này: Ngươi là một Thượng đế rồi. Chỉ là ngươi không biết điều đó thôi.
Ta đã không nói rằng: “Các ngươi là những Thượng đế” đó sao?
Chương 14
Hãy xem từ đó đến giờ. Ta đã giải thích tất cả mọi cái cho ngươi rồi. Cuộc sống, nó hoạt động như thế nào. Lý do và mục đích của nó. Thế còn gì Ta có thể giúp ngươi được không?
Tôi chẳng còn gì để hỏi nữa. Lòng tôi tràn ngập sự biết ơn về cuộc đối thoại khó tin này. Thật quá đầy đủ, và đi quá xa. Và khi tôi nhìn lại các câu hỏi ban đầu của tôi, tôi thấy chúng ta đã bàn đến năm câu hỏi đầu tiên, về cuộc sống và những mối quan hệ, tiền bạc và nghề nghiệp, và sức khỏe. Tôi có nhiều câu hỏi nữa trong danh sách ban đầu, Ngài biết đấy, nhưng xem ra nhưng cuộc nói chuyện vừa rồi đã làm cho chúng không còn quan trọng nữa.
Đúng vậy, tuy nhiên ngươi vẫn có thể hỏi. Chúng ta hãy trả lời vắn tất từng vấn đề còn lại nhé, từng câu một. bây giờ chúng ta sẽ đi nhanh qua nội dung…
…Nội dung nào?...
Nội dung mà ta mang ngươi đến đây để đặt ngươi trước nó – vì chúng ta sẽ lướt nhanh qua những nội dung này, nên hãy đưa ra những câu hỏi còn lại và giải quyết nhanh nhé.
1. Đâu là bài học nghiệp quả mà tôi phải học ở đây/ Tôi sẽ cố gắng làm chủ điều gì?
Ngươi không học gì ở đây cả.Ngươi chẳng có gì để học. Ngươi chỉ phải nhớ lại, tức là nhớ lại Ta.
Ngươi sẽ cố gắng làm chủ điều gì? Ngươi sẽ cố gắng làm chủ chính nghệ thuật làm chủ.
2. Có việc đầu thai không? Trong quá khứ tôi đã sống bao nhiêu kiếp? Trong đó tôi là gì? “Nghiệp chướng” có thực không?
Thật khó tin rằng vẫn còn có một câu hỏi về chuyện này. Ta thấy rằng khó mà tưởng tượng được, đã có quá nhiều tường thuật từ những nguồn hoàn toàn đáng tin về những kinh nghiệm của kiếp trước. Một số những người ấy đã đem về những bản mô tả chi tiết cực kỳ về những sự kiện, và các dữ liệu hoàn toàn kiểm chứng được ấy loại bỏ toàn bộ mọi khả năng cho rằng họ ngụy tạo để lừa gạt các nhà nghiên cứu và những người yêu thích chúng.
Ngươi đã có 647 kiếp trước, vì ngươi cứ muốn biết được chính xác. Đây là kiếp sống thứ 648 của ngươi. Ngươi là mọi thứ trong các kiếp đó. Một ông vua, một nữ hoàng, một nông nô, môt thầy giáo, một học sinh, một ông chủ, một người đàn ông, một người đàn bà, một chiến sỹ, một nhà hoạt động cho hòa bình, một anh hung, một thằng khờ, một kẻ sát nhân, một vị cứu tinh, một hiền triết, một thằng ngu. Ngươi là tất cả.
Không, không hề có cái là nghiệp chướng – theo nghĩa ngươi muốn dùng trong câu hỏi này. Một món nợ là cái gì phải trả hoặc được trả. Ngươi không buộc phải làm bất cứ điều gì cả.
Tuy nhiên có một số điều ngươi muốn làm, ngươi chọn để cảm nghiệm. Và một số những chọn lựa ấy xoay quanh – niềm ước ao chúng được tạo ra bởi – điều ngươi đã cảm nghiệm trước đây.
Đó là những lời gần nhất với cái mà ngươi gọi là nghiệp quả.
Nếu nghiệp chướng là nỗi khao khát bên trong được trở nên tốt hơn, lớn hơn, được tiến hóa và lớn lên, và nhìn lại các biến cố, các kinh nghiệm cũ như thước đo cho chúng thì đúng có nghiệp quả.
Nhưng nó không đòi hỏi buộc ngươi bất cứ cái gì. Không có gì bị đòi hỏi.Ngươi là, và vẫn luôn là một hữu thể với chọn lựa tự do.
3. Đôi khi tôi cảm thấy mình rất đồng bóng. Có chuyện này không? Tôi có phải loại người này không? Có phải những người tự nhận là đồng bóng “đang liên lạc với ma quỷ” không?
Đúng, có một sự việc gọi là lên đồng, ngươi là như thế. Mọi người đều thế cả, không người nào không có cái mà ngươi gọi là khả năng lên đồng, nhưng chỉ có những người không sử dụng nó mà thôi.
Sử dụng khả năng lên đồng thì không là gì khác việc sử dụng giác quan thứ sáu mà thôi.
Rõ ràng việc này không phải là “tương thông với ma quỷ”, bằng không Ta đã chẳng ban cái giác quan này cho ngươi. Và lẽ dĩ nhiên, không có ma quỷ nào để ngươi giao thiệp cả. Một ngày nào đó – có lẽ trong cuốn thứ hai – Ta sẽ giải thích cho ngươi một cách tường tận năng lượng lên đồng và khả năng lên đồng hoạt động như thế nào.
Sẽ có một cuốn thứ hai à?
Đúng rồi. Nhưng chúng ta hãy kết thúc cuốn thứ nhất trước đã.
4. Có được phép nhận tiền khi làm việc tốt không? Nếu tôi chọn công việc chữa bệnh trong thế giới – đó là việc của Chúa – liệu tôi có thể làm việc đó và đồng thời trở nên giàu có không? Hay hai điều này loại trừ lẫn nhau?
Ta trả lời vấn đề này rồi.
5. Sex có tốt không? Tiếp tục nhé - đâu là sự thực đằng sau cái con người này? Có phải tình dục thuần túy chỉ phục vụ cho việc truyền sinh như một số tôn giáo không? Có đúng là sự thánh thiện, giác ngộ chỉ đạt được thông qua việc khước từ - hoặc chuyển hóa – năng lượng tình dục không? Có được làm tình mà không có tình yêu không? Chỉ có cảm giác xác thịt không thôi có đủ lý do để làm chuyện ấy không?
Dĩ nhiên tình dục là “tốt”. Một lần nữa, nếu Ta không uốn ngươi chơi một số trò chơi nào đó Ta sẽ không đưa cho ngươi đồ chơi đâu. Ngươi có đưa cho con cái mình những món mà ngươi không muốn cho chúng chơi không?
Hãy chơi với sex. Hãy chơi đùa với nó đi, cực kỳ thú vị đấy. Tại sao lại không nhỉ, đó chính là cái thú vị nhất ngươi có thể có được với thân thể ngươi đấy, nếu ngươi đang nói riêng về cảm giác vật lý mà thôi.
Nhưng vì những gì tốt đẹp, ngươi đừng phá hủy sự vô tội của tình dục, khoái lạc và sự tinh tuyền của niềm vui, miềm thích thú bằng việc lạm dụng tình dục. Đừng sử dụng nó bằng quyền lực, hay vì những mục đích thầm kín, để tìm sự khoái lạc hay sự thống trị cho cái tôi; Đừng vì bất cứ mục đích gì ngoài việc tìm kiếm niềm vui tinh tuyền nhất và nỗi đê mê tột đỉnh, ngoài việc được cho và được san sẻ - đó là tình yêu, và tình yêu tái tạo – đó là sự sống mới; Ta đã không chọn một cách thức dễ chịu để làm ra thêm nhiều người nữa trong các ngươi đó sao?
Về việc khước từ, ta đã nói đến trên kia rồi. Không có gì thánh thiện từng đạt tới thông qua việc khước từ. Nhưng ước muốn được nhìn vào thay đổi khi các thực tại còn lớn hơn nữa. Vì thế, không phải là điều bất thường đối với những người đơn giản muốn ít đi, thậm chí không còn muốn hoạt động tình dục nữa – hoặc, cũng tương tự, với một số hoạt động cơ thể. Đối với một số người, hoạt động của linh hồn trở nên quan trọng nhất – và vì thế đem lại nhiều khoái lạc hơn.
Mỗi người có phần của mình, không xét đoán – đó là tôn chỉ.
Phần cuối câu hỏi của ngươi được trả lời hư thế này: ngươi không cần phải có lý do cho bất cứ chuyện gì. Hãy là nguyên nhân.
Hãy là nguyên nhân cho kinh nghiệm của ngươi.
Hãy nhớ, kinh nghiệm tạo ra khái niệm về Bản Ngã, khái niệm làm nên sáng tạo, sáng tạo đưa đến kinh nghiệm.
Ngươi muốn trải nghiệm về chính ngươi như một người làm tình mà không có tình yêu ư? Hãy cứ làm đi; Ngươi sẽ làm điều đó cho đến khi ngươi không muốn nữa. và điều duy nhất sẽ làm cho ngươi ngừng việc đó, hành vi đó, nếu có, là một ý nghĩ mới xuất hiện trong ngươi về Người Mà Ngươi Là.
Chuyện chỉ đơn giản – và phức tạp – như thế thôi.
6. Tại sao Ngài lại làm ra tình dục như một kinh nghiệm loài người quá tuyệt, quá ngoạn mục, quá mạnh mẽ như vậy, nếu như những gì chúng tôi phải làm là tránh xa nó bao nhiêu có thể được? Để làm gì vậy? Tương tự tại sao mọi thứ vui vẻ trên đời đều là “vô luân, bất hợp pháp, hoặc vô dụng”?
Ta cũng đã trả lời phần cuối cùng câu hỏi này rồi, qua hững gì ta vừa nói, mọi điều thích thú đều không phải là vô luân, bất hợp pháp hay vô dụng. Tuy nhiên cuộc đời ngươi là một bài tập thú vị trong việc định nghĩa vui thích là gì.
Đối với một số người, “vui thú” có nghĩa là các cảm giác trong thân thể. Với những người khác, “vui thú” có thể hoàn toàn khác. Nó tùy thuộc vào cái người mà ngươi nghĩ ngươi là và điều ngươi đang làm ở đây.
Để nói về tình dục thì có nhiều cái phải nói hơn là những gì đã nói ở đây – nhưng không có gì căn bản hơn điều này: tình dục là niềm vui và nhiều người khác trong các ngươi đã làm cho tình dục thành mọi thứ khác, ngoại trừ điều đó.
Tình dục là điều thiêng liêng – thật đúng. Nhưng niềm vui và sự thiêng liêng quả thực pha lẫn vào nhau (thật ra chúng là một), và nhiều người trong các ngươi không nghĩ thế.
Thái độ của các ngươi về tình dục tạo ra một tiểu vũ trụ cho thái độ của ngươi về cuộc sống. Đời sống lẽ ra là một niềm vui, một cuộc hân thưởng, nhưng nó đã trở nên một kinh nghiệm đầy sợ hãi, lo âu của sự “không đủ”, ganh tị, giận dữ và bi kịch. Cũng có thể nói như thế về tình dục. Các ngươi dồn nén tình dục, thậm chí như các ngươi dồn nén sự sống, thay vì bày tỏ trọn vẹn Bản Ngã, với thái đọ phóng dật và hân hoan.
Các ngươi làm nhục tình dục, cũng như làm nhục sự sống, bằng cáh gọi nó là xấu xa, ác độc, thay vì coi đó là quà tặng cao quí nhất và lạc thú vĩ đại nhất.
Trước khi ngươi phản đối, cho rằng ngươi không làm nhục sự sống, hãy nhìn vào thái độ tập thể của các ngươi về nó. Bốn phần năm nhân loại trên thế giới đã xem cuộc sống như một cái gì khổ ải, quẫn bách, một thời gian thử thách, một nghiệp trái phải trả, một trường học với những bài học khắc nghiệt phải học, và nói chung, là một kinh nghiệm phải gánh chịu trong khi chờ đợi niềm vui thật đằng sau cánh cửa sự chết.
Thật đáng hổ thẹn khi có nhiều người đến thế trong các ngươi suy nghĩ theo lối này. Càng không lạ gì khi các ngươi áp dụng sự hổ thẹn cho chính hành vi tạo nên sự sống.
Thứ năng lượng đi kèm tình dục cũng là thứ năng lượng đi cùng cuộc sống; đó là cuộc sống; Cảm giác về sự quyến rũ với cái ham muốn mạnh mẽ và thường xuyên, cấp bách được tiến về phía nhau, được trơ thành một, là đông lực then chốt của tất cả những cuộc đời ấy. Ta đã đặt nó vào mọi sự. Nó là bẩm sinh, cố hữu, ở bên trong Tất Cả Những cái Tồn Tại.
Các lề luật đạo đức, sự xiết chặt của tôn giáo, các cấm kỵ của xã hội và quy ước về tình cảm mà các ngươi đã đạt ra quanh tình dục (và nhân tiện, quanh tình yêu – và sự sống) đã khiến ngươi hầu như không thể nào hân thưởng hiện hữu của mình.
Ngay từ lúc khởi nguyên, tất cả những gì loài người từng ước muốn là yêu và được yêu. Và cũng từ khi ấy, con người đã làm tất cả mọi thứ trong quyền hạn của mình để khiến không thể nào thực hiện được điều đó. Tình dục là một lối diễn tả đặc biệt của tình yêu – yêu gười khác, yêu bản thân, yêu cuộc sống. Vì thế, các ngươi phải yêu mến nó; (và ngươi yêu thích nó thật – ngươi chỉ không thể nói với người khác là ngươi yêu thích nó thôi. Ngươi không dám cho thấy ngươi yêu thích nó đến đâu, sợ rằng ngươi sẽ bị gọi là kẻ đồi trụy. Nhưng đây mới chính là một ý niệm đồi trụy).
Trong cuốn sách kế tiếp, chúng ta sẽ xem xét kỹ hơn vấn đề tình dục, sẽ tìm hiểu các tính năng của nó chi tiết hơn, vì đây là một kinh nghiệm và một vấn đề có những ảnh hưởng mạnh mẽ trên bình diện rộng lớn.
Riêng với hiện tại và cho riêng ngươi, ngươi chỉ cần biết thế này thôi: Ta chẳng hề ban cho ngươi điều gì đáng xấu hổ, riêng thân thể ngươi và các chức năng của nó lại càng không. Không việc gì phải che dấu thân thể ngươi hay các hoạt động của nó – cả tình yêu của ngươi đối với chúng và mỗi thứ trong đó nữa.
Các chương trình truyền hình nơi các ngươi không băn khoăn gì khi trình chiếu bạo lực trần trụi, nhưng lại rụt rè không dám diễn tả tình yêu trần trụi. Toàn thể xã hội của các ngươi phản ánh sự ưu tiên ấy.
7. Có sự sống trên các hành tinh khác không? Chúng tôi đã được họ đến thăm phải không? Có phải hiện giờ họ đang quan sát chúng tôi? Liệu chúng tôi có nhìn thấy những bằng chứng không thể tranh cãi về sự sống ngoài trái đất trong đời mình không? Có phải mỗi dạng sự sống có Thượng đế riêng của chúng? Ngài có phải là Thượng đế của tất cả không?
Đúng, với phần đầu tiên. Đúng với phần thứ nhì, phần thứ ba. Ta không thể trả lời phần thứ tư vì điều đó đòi hỏi Ta phải tiên đoán về tương lai – là một điều ta sẽ không làm. Tuy nhiên, chúng ta sẽ nói nhiều hơn về cái gọi là tương lai trong cuốn thứ hai – và chúng ta sẽ nói về sự sống ngoài trái đất và bản tính của Thượng đế trong cuốn thứ ba.
Lạy Chúa tôi, còn có cuốn thứ ba nữa à?
Hãy để Ta phác họa kế hoạch thử đây nhé.
Cuốn thứ nhất bao gồm các chân lý căn bản, những hiểu biết chính yếu mang tính cá nhân.
Cuốn thứ hai mang tính chân lý vĩ đại nhất mà hiện giờ ngươi có thể hiểu được và bàn về các vấn đề phổ quát – đó là những vấn đề đang được mọi hữu thể trong vũ trụ này đụng chạm.
Tôi thấy rồi, đây là một mệnh lệnh sao?
Không phải, nếu ngươi có thể hỏi câu hỏi ấy thì ngươi đã chẳng hiểu gì trong cuốn sách này cả.
Ngươi chọn làm công việc này – và ngươi đã được chọn, vòng tròn đã hoàn tất.
Ngươi hiểu không?
Tôi hiểu rồi.
8. Liệu cái thế giới lý tưởng có thể nào xảy đến trên mặt đất này không?
Thượng đế có tỏ mình cho dân chúng trên Trái đât như đã hứa không? Có việc Quang Lâm không? Liệu có ngày tận thế, như đã được tiên báo trong Kinh Thánh? Có một tôn giáo đích thực nào không? Nếu có là tôn giáo nào? Điều này riêng nó thôi sẽ là một cuốn sách, và chiếm phần lớn cuốn thứ ba. Ta định dành riêng cuốn sách mở ngỏ này cho những vấn đề mang tính cá nhân, thực dụng nhiều hơn. Ta sẽ đi đến các câu hỏi và vấn đề lớn hơn có ảnh hưởng ở tầm mức toàn cầu và phổ quát trong các kỳ tiếp theo.
Thật vậy không? Đến đây là kết thúc? Tới đây chúng ta không còn đối thoại nữa?
Ngươi nhớ ta rồi chăng?
Tôi nhớ rồi; buồn cười quá, chúng ta chia tay bây giờ phải không?
Ngươi cần nghỉ một chút, và các độc giả của ngươi cũng cần nghỉ ngơi. Trong cuốn sách này có quá nhiều thứ cần được hấp thu. Nhiều điều phải vật lộn, nhiều điều để suy nghĩ. Hãy dành chút thời gian để nghỉ, hãy suy tư về chúng, hãy nghiền ngẫm chúng.
Đừng cảm thấy như mình bị bỏ rơi. Ta luôn luôn ở với ngươi, nếu ngươi có câu hỏi nào – những câu hỏi thường ngày – như Ta biết ngươi luôn có, thậm chí ngay lúc này, và sẽ tiếp tục có câu hỏi – thì ngươi có thể gọi ta để trả lời cho. Ngươi không cần đến hình thức của cuốn sách này.
Đây không phải là cách duy nhất Ta đối thoại với ngươi đâu. Hãy lẵng nghe Ta trong sự thật của linh hồn mình. Hãy lắng nghe ta trong cảm xúc của Trái tim. Lắng nghe Ta trong tịch mịch của tâm trí.
Hãy nghe Ta, ở mọi nơi. Bất cứ khi nào ngươi có một câu hỏi, hãy chỉ cần biết Ta đã trả lời rồi. Khi ấy mở mắt ra cùng thế giới. lời đáp của ta có thể trong bài báo đã xuất bản. Trong một bài giảng đã được viết và sắp được đọc. trong cuốn phim đang quay.Trong bài hát vừa mới sáng tác hôm qua. Trong những lời sắp sửa được người yêu nói. Trong tim của một người bạn mới sắp gặp.
Sự thật của ta trong tiếng thì thào của gió, trong tiếng róc rách của dòng suối, tiếng ì ầm của sấm, tiếng tí tách của mưa.
Nó là cảm xúc cảu đất, huopwng thơm của hoa đồng, hơi ấm của vầng thái dương, và lực hút của con trăng.
Sự thật của ta – và là sự hỗ trợ chắc chắn nhất cho ngươi trong những khi cần thiết – nó vừa đáng sợ như bầu trời đêm, lại vừa giản dị, chân chất và đáng tin như tiếng bi bô của con trẻ.
Nó kêu lớn như tiếng tim đập – và cũng êm ả như hơi thở hít vào để hiệp nhất với ta.
Ta sẽ không rời bỏ ngươi, Ta không thể rời bỏ ngươi, vì ngươi là sáng tạo và là sản phẩm của Ta. Ngươi là con Ta, là mục đích của ta và là… Bản thân Ta.
Vì thế, hãy gọi Ta, bất cứ ở đâu và bất cứ khi nào ngươi bị tách rời khỏi nguồn bình an là chính ta.
Ta sẽ có đó.
Cùng với Sự Thật.
Và Ánh Sáng.
Và Tình Yêu
Hết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét